Cố Mãn Mãn nhảy dựng lên: “Đào Triển Minh! Anh đủ chưa!”
Người đàn ông này có chuyện gì vậy, chủ đề này không lướt qua được sao?
Cô đã nói rõ ràng như vậy rồi mà anh còn cố ý bỏ qua ý cô.
Khó chịu không chứ!
Đào Triển Minh chăm chú quan sát cô một lúc, kết luận: “Thẹn quá hóa giận.”
“Anh…” Cố Mãn Mãn tức giận đến mức đưa mì ăn liền chưa ăn hết ra trước mặt anh: “Cho dù tôi có đổ nó đi, có cho vào cống cũng không cho anh ăn.”
Cô quay đi, nghĩ lại thì lại cảm thấy quá lãng phí.
Dù sao bây giờ cô rất nghèo.
Đây là thứ cô bỏ tiền ra mua, mất thời gian nấu nướng, cô không thể đối xử thô bạo như vậy chỉ vì tức giận.
Thế là cô lại ngồi xuống, cầm đũa lên ăn một cách điên cuồng.
Ánh mắt Đào Triển Minh ngưng lại, sau đó mím chặt khóe môi, quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng khóe môi hơi nhếch lên vẫn lộ ra ý cười lúc này.
Chỉ cần đầy đủ quan tâm đến biểu cảm, anh hoàn toàn có thể đoán được cô đang nghĩ gì, trải qua những màn cân não nào.
Một thiên kim đại tiểu thư tốt bụng, để trốn tránh hôn nhân, đã bị ép đến phải thành như thế này.
Đào Triển Minh vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.
Nếu cô không trốn đi thì sao có thể sống gò bó như bây giờ.
Gần đây Đào Triển Minh có thể cảm thấy Cố Mãn Mãn đang dần tin tưởng mình, anh cũng định dùng cách khiến Cố Mãn Mãn bớt phản kháng hơn để cô biết anh là vị hôn phu bị cô bỏ rơi.
Nhưng bây giờ, anh đã thay đổi quyết định.
Anh muốn xem Cố Mãn Mãn có thể sống sót được bao lâu trong những ngày như vậy.
Anh muốn biết Cố Mãn Mãn, một cô bé lớn lên trong ấm êm, có thể chịu đựng được những khó khăn của cuộc sống này đến mức nào.
Ngẫm lại vẫn có chút mong đợi.
Đào Triển Minh cảm thấy có lẽ mình bị Cố Mãn Mãn ảnh hưởng, dần trở nên kỳ lạ.
Sau khi Cố Mãn Mãn ăn xong mì gói do Đào Triển Minh để lại, cô ngẩng lên, thấy Đào Triển Minh đang trầm ngâm nhìn cô.
Lúc này cô mới nhớ đây là thứ Đào Triển Minh để lại.
Nhưng không thành vấn đề, chuyện cũ kể cũng hay, chỉ cần cô không xấu hổ, thì thấy xấu hổ là người khác.
Tất nhiên, Đào Triển Minh không thể xấu hổ vì cô.
Cho nên, chỉ cần cô không xấu hổ, sẽ không có ai xấu hổ hết.
Cố Mãn Mãn thẳng lưng, nói với vẻ đương nhiên: “Không thể lãng phí thức ăn.”
Phải, chính là như vậy.
Đào Triển Minh đáp lại bằng một nụ cười như không cười: “Ừm.”
Ăn uống xong, Cố Mãn Mãn buồn ngủ.
Cô che miệng ngáp một cái rồi lại liếc nhìn điện thoại, có ý riêng mà nói: “Đã gần bốn giờ rồi.”
Muộn rồi, cô buồn ngủ, muốn đi ngủ. Cho nên, nếu anh thức thời thì đi nhanh lên, đừng trì hoãn giấc ngủ của cô.
Cô sợ ý định của mình không đủ truyền tải, liền mở to mắt nhìn Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh: “Đúng là muộn rồi.”
Cố Mãn Mãn nghiêng đầu, vẻ mặt chờ mong, chờ anh nói câu tiếp theo “Tôi về trước”.
Nhưng điều cô đợi được không phải là câu cô tưởng tượng, mà là…
“Cho nên để tiết kiệm thời gian, tôi sẽ ở đây một đêm, sáng mai sẽ trực tiếp đến công ty.”
“Hả?”
Cố Mãn Mãn mở to mắt, vô thức vươn tay ôm lấy bản thân: “Ý… ý anh là sao?”
Môi Đào Triển Minh khẽ nhúc nhích, tựa hồ có chút không nói nên lời.
Không nói lời nào, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ của cô.
“!!!!” Cố Mãn Mãn sốc đến nỗi biến sắc.
Sẽ không phải là như cô nghĩ chứ?
Đào Triển Minh thanh cao dám…
Lý trí thuyết phục bản thân từ chối, nhưng trong lòng cô lại dựng lên hình ảnh hai người nằm chung một giường!