Được Mạc Đình Kiên âm thầm ra hiệu như vậy, Hạ Diệp Chi mới phát hiện Thẩm Lệ nhìn có chút không đúng cho lắm.
“Tớ đã ăn cơm xong rồi, còn có việc khác nữa, tớ đi trước, cậu cứ từ từ ăn đi, có thời gian thì đi tìm cậu sau.” Lúc Thẩm Lệ nói chuyện với Hạ Diệp Chi thì giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
Thẩm Lệ muốn đi, Hạ Diệp Chi cũng không hỏi thêm gì nữa: “Ừm.”
Sau khi Thẩm Lệ đi rồi, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên tiếp tục đi vào trong.
“Tiểu Lệ xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?” Hạ Diệp Chi có chút lo lắng.
Mạc Đình Kiên: “Không có chuyện gì lớn đâu.”
“Sao anh biết được?” Hạ Diệp Chi tức giận liếc mắt nhìn anh.
Mạc Đình Kiên cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Nếu như chính là chuyện lớn mà cô ấy không có cách nào gánh vác nổi chắc chắn là cô ấy sẽ nói cho em biết, không phải sao?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên nói có đạo lý: “Cũng đúng ha.”
“Tri Dân?"
Mạc Đình Kiên vừa nói dứt lời, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Tri Dân.
“Hai người đến đây dùng cơm à?” Cố Tri Dân dừng lại, có chút không yên lòng, ánh mắt cứ luôn nhìn ra phía bên ngoài cửa.
Rõ ràng là đang đuổi theo Thẩm Lệ.
“Đúng vậy.”
Hạ Diệp Chi vừa định nói với Cố Tri Dân là Thẩm Lệ vừa mới ra ngoài, kết quả Mạc Đình Kiên lại đột nhiên giữ chặt anh lại: “Trùng hợp như vậy à, ăn cơm cùng nhau đi.”
Lại nữa rồi...
Cô không tin là Mạc Đình Kiên nhìn không ra Cố Tri Dân đang vội vàng đuổi theo Thẩm Lệ.
Có bạn bè nào giống như anh vậy à?
Sớm muộn gì cũng có một ngày Cố Tri Dân sẽ tuyệt giao với anh.
“Tôi còn có việc gấp, lần sau chúng ta dùng cơm với nhau.” Cố Tri Dân nói xong thì liền muốn gỡ tay của Mạc Đình Kiên ra.
Mạc Đình Kiên cười nói: “Lần sau chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đâu.”
Cố Tri Dân tỉnh táo lại: “Mạc Đình Kiên, cậu cố ý có đúng không?”
“Đúng vậy đó.” Mạc Đình Kiên buông lỏng tay ra: “Vừa mới chạy ra đằng trước đó, đuổi theo đi.”
Cố Tri Dân chỉ chỉ Mạc Đình Kiên, không có từ nào để nói, vẫn là đuổi theo Thẩm Lệ mới quan trọng.
Đã lâu lắm rồi Thẩm Lệ không giận dữ như thế này, anh rất lo lắng.
Cố Tri Dân vội vàng đuổi theo sau, Hạ Diệp Chi trừng Mạc Đình Kiên một chút: “Anh như thế này là sẽ bị đánh đó.”
Lông mày của Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng nhướng lên, ý cười lan tràn nơi đáy mắt: “Không có việc gì đâu, Tri Dân đánh không lại anh.”
...
Đợi đến lúc Cố Tri Dân đuổi đến nơi thì nào còn có bóng dáng của Thẩm Lệ nữa.
Anh tức giận đến mức đá vào cây cột đèn đường ở bên cạnh, sau đó lại đau đến nỗi phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Mãn Mãn.
“Anh họ, anh tìm chị Tiểu Lệ hả?” Cố Mãn Mãn đang ăn gì đó, giọng nói không rõ ràng cho lắm.
Cố Tri Dân kiềm chế nói: “Bây giờ em gọi điện thoại cho cô ấy đi, hỏi cô ấy đang ở đâu.”
“Không ở cùng với anh à? Anh chọc cho chị ấy tức giận, chị ấy không thèm để ý đến anh hả?”
Vấn đề mà Cố Mãn Mãn muốn hỏi cũng là thứ mà Cố Tri Dân muốn hỏi.
Rõ ràng là Giang Vũ Thừa lừa gạt cô, tại sao nhìn cô giống như là đang tức giận với anh vậy.
Ngoại trừ tối ngày, hôm qua tăng ca không đi ăn cơm cùng với cô, anh thật sự không nghĩ ra được gần đây mình có làm lỗi với cô chuyện gì.
Sáng hôm nay, trước khi anh đến công ty thì còn cố ý làm bữa sáng cho Thẩm Lệ.
Nói đến buổi sáng, Cố Tri Dân hỏi Cố Mãn Mãn: “Cô ấy có ăn bữa sáng do anh làm không?”
“Ăn rồi á, anh mau cúp điện thoại đi, để em gọi cho chị Tiểu Lệ."
“Gọi nhanh đi.”
Cố Tri Dân cúp điện thoại xong thì liền đứng yên tại chỗ chờ Cố Mãn Mãn gọi lại cho anh.
Đợi một hồi sau, anh liền nhịn không được mà gọi điện thoại qua cho Cố Mãn Mãn.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Đường dây đang bận, chắc có lẽ là đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân đi vòng vòng tại chỗ hai lần, rốt cuộc Cố Mãn Mãn cũng gọi điện thoại đến.
Cố Mãn Mãn liền nhận ngay trong một giây: “Cô ấy ở đâu vậy?”