Hai mươi phút sau.
Thẩm Lệ bước vào nhà hàng Trung mới mở mà Cố Tri Dân nói, đi thẳng đến một phòng bao.
Vừa đẩy cửa ra, thì nhìn thấy Cố Tri Dân ngồi ở bên trong đó.
Cố Tri Dân đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, tư thế ngồi thẳng lưng giống như học sinh tiểu học, còn là loại học sinh được đánh giá ba tốt nữa.
Thẩm Lệ nhướng mày, không chút biểu cảm mà đi tới.
Thấy cô đi tới, Cố Tri Dân nhanh chóng đứng dậy, niềm nở mà giúp cô kéo ghế ra, cười hi hi nói: “Đến rồi à, mau ngồi đi.”
Sau khi thong dong mà nhìn anh một cái, Thẩm Lệ mới vuốt vuốt váy mà ngồi xuống.
Thẩm Lệ vừa ngồi xuống thì cứ mãi nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân có chút chột dạ mà khẽ khụ một tiếng, thử đưa menu cho Thẩm Lệ: “Hay là…chọn món đi?”
“Nữ diễn viên giữ dáng cũng là nguyên tắc nghề nghiệp, cái này cũng là anh nói mà, em đã ăn rồi.” Thẩm Lệ cố ý lấy lời của Cố Tri Dân trước đây nói ra để chặn họng anh.
Cố Tri Dân nghẹn lời: “Vậy để anh chọn tùy…”
Anh nói xong thì chậm rãi vùi đầu xuống, sau khi chọn vài món mà Thẩm Lệ thích ăn, rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vừa đi, trong phòng bao lại chỉ còn hai người bọn họ, yên lặng đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy nữa.
Thẩm Lệ nhìn bộ dạng rụt rè của anh, có chút dở khóc dở cười.
“Không định giải thích sao?”
“À…cái đó…” Cố Tri Dân cuộn tròn ngón tay: “Anh nói chỉ là đi ngang qua, em có tin không?”
“Anh nói xem em có tin không?” Thẩm Lệ giận dỗi mà trợn trắng mắt anh một cái, anh tưởng cô không có chỉ số thông minh sao?
Cố Tri Dân im lặng một hồi, chậm rãi nói: “Tên tiểu tử Giang Vũ Thừa đó nhiều chiêu nhiều trò, anh sợ em bị cậu ta gạt…”
Nói trắng ra là không yên tâm.
Anh cũng không muốn len lén đi theo đâu.
Chỉ là, trong công ty cứ tâm thần bất định, dứt khoác theo tới đây.
Giang Vũ Thừa dù sao cũng cùng lớn lên với bọn họ, cũng có cơ sở tình cảm, lỡ như Thẩm Lệ không chịu được mà mềm lòng, khiến cho Giang Vũ Thừa tưởng mình có cơ hội thì sao?
Vào lúc này, Cố Tri Dân tóm gọn lại trong một câu: nói hưu nói vượn một cách nghiêm túc.
Thẩm Lệ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, ngữ khí có chút bất lực: “Em đã nói rõ với cậu ta rồi.”
“Ơ, thế à.” Đáy mắt Cố Tri Dân lập tức sáng lên.
Sau đó, hình như là ý thức ra mình biểu hiện quá đỗi hạnh phúc rồi, vội vàng thu chút biểu cảm lại: “Anh biết mà, loại chuyện này em chắc chắn có thể xử lý tốt.”
Đạo đức giả.
Hồi nãy đâu phải nói như vậy.
Thẩm Lệ thở dài: “Sau này có chuyện gì thì nói thẳng, đừng lén lén lút lút như vậy.”
“Biết rồi, nhất định sẽ không vậy nữa.” Mới lạ đó!
Thẩm Tiểu Lệ nhà anh tốt như vậy, không biết còn có bao nhiêu người nhòm ngó muốn giành với anh nữa.
...
Rất nhanh, đồ ăn đã lên.
Thẩm Lệ vốn đã thích đồ ăn Trung, mà Cố Tri Dân lại toàn gọi những món mà Thẩm Lệ thích, Thẩm Lệ nhìn mà động đậy ngón tay, không nhịn nỗi mà lại ăn một chút.
Ăn xong bữa trưa, tâm trạng của hai người đều không tệ.
Nhưng vì để tránh bị chụp ảnh, Thẩm Lệ quyết định tách nhau đi với Cố Tri Dân.
Hồi nãy lúc đến, Thẩm Lệ bảo Cố Tri Dân đến trước, cô mới đến sau.
“Em đi trước đây.”
Thẩm Lệ vẫy vẫy tay với Cố Tri Dân, rồi rời đi.
Cố Tri Dân nhìn cô đi với khuôn mặt nở nụ cười, khi cô quay người lại, nụ cười trên mặt anh liền nhạt đi.
Mười phút sau, Cố Tri Dân mới sải đôi chân dài bước ra ngoài.
Trở lại xe, điện thoại di động của Cố Tri Dân liền vang lên.
Cố Tri Dân nhấc điện thoại, giọng của Kha Trật vang lên từ điện thoại: “Tổng giám đốc Cố, sắp xếp xong hết rồi.”