Thẩm Lệ nói sang chuyện khác: “Diệp Chi, cậu không tò mò chuyện chung cư của tớ bốc cháy à?”
“Vì sao lại cháy?” Hạ Diệp Chi thuận ý mà hỏi.
“Là do có người nấu cơm dẫn đến hỏa hoạn”
Nghe Thẩm Lệ nói xong, giọng Hạ Diệp Chi cũng trở nên lo lắng: “Tiểu Lệ, hay là cậu đừng học nấu cơm nữa, mời một bà dì nào đó mỗi ngày sang nhà cậu nấu cơm đi, nếu vẫn không thể, thì cậu tới nhà tớ ăn cũng được..."
“Cậu cho rằng tớ giống cái tên đầu đất Cố Tri Dân kia à? Tớ sẽ không nấu cơm đến mức gây ra hỏa hoạn đâu, tớ có tài năng thiên bẩm.” Thẩm Lệ cũng không định giúp Cố Tri Dân giấu Hạ Diệp Chi chuyện gây ra hỏa hoạn.
Hạ Diệp Chi nghe xong nghi ngờ mà hỏi: “Có ý gì? Cố Tri Dân nấu cơm gây ra hỏa hoạn hồi nào?”
“Vụ cháy ở khu tớ hôm nay là do anh ta làm đấy.” Thẩm Lệ nói thẳng.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi: “Tiểu Lệ, Cố Tri Dân sống ở chung cư của cậu hồi nào?”
Thẩm Lệ dừng lại: “Tớ cũng mới biết hôm nay”
“Vậy cậu và anh ấy... Hạ Diệp Chi muốn nói lại thôi.”
“Tớ và anh ta không có gì, đã nói thẳng rồi, anh ta cũng buông tay, bọn tớ vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè”
Nghe kỹ sẽ phát hiện, trong giọng nói của Thẩm Lệ mang theo sự vui vẻ gượng gạo.
Hạ Diệp Chi cũng không vạch trân cô, chỉ nhắc nhở: “Cậu cảm thấy Cố Tri Dân sẽ dễ dàng buông tay cậu như vậy ư?”
“Chuyện xảy ra dạo gần đây cậu cũng biết, tớ nói với anh ta những lời độc ác như vậy, không để lại đường lui. Nếu anh ta mà đối xử với tớ như thế, chắc chắn tớ cũng sẽ buông tay.” Thẩm Lệ là người kiêu ngạo, tự tôn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hạ Diệp Chi im lặng nửa ngày, rồi ân cần hỏi han: “Vậy anh ấy có bị thương không?”
Cho dù là Thẩm Lệ thật sự tin Cố Tri Dân, hay là lừa mình dối người tin Cố Tri Dân đã buông tay, thì đều là vận mệnh giữa Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ đang định nói chuyện, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của Mạc Đình Kiên: “Tàn rồi à?”
“... Anh ta không sao."
“À” Mạc Đình Kiên thờ ơ lên tiếng, giọng điệu nghe hơi thất vọng.
Thẩm Lệ cảm thấy, nói về độc ác thì vẫn là Mạc Đình Kiên độc ác nhất.
Thẩm Lệ sau khi trải qua món thịt kho tàu thất bại, đã nhận rõ thực tế, bữa tối chọn một món đơn giản nhẹ nhàng - trứng hấp cà chua.
Sau khi đổ ba nồi trứng hấp cà chua, cuối cùng cô cũng làm ra được một bàn trứng hấp cà chua.
Cô lấy chén đũa đẹp nhất trong nhà ra mà bày trí.
Hồng phối với vàng, tuyệt vời.
Lấy điện thoại ra chụp, đăng lên facebook:
“Hoàn hảo. [hình ảnh]”
Lần đầu tiên nấu được đồ ăn, sao có thể không đăng lên facebook chứ?
Vừa đăng lên Facebook, đã có người bình luận khen cô.
Nhưng bây giờ là thời gian để thưởng thức đồ ăn ngon.
Cô ném điện thoại qua một bên, dáng vẻ nhã nhặn chuẩn bị ăn bữa tối, vừa đưa vào miệng, mới nhai một cái đã lập tức phun ra.
“Quá mặn!"
Thẩm Lệ đứng dậy đi tìm nước uống, nhưng mới vừa đứng lên đã nghe tiếng gõ cửa.
" Ai?"
"Anh đây."
Cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy Cố Tri Dân mặt không cảm xúc đứng ngay cửa.
“Làm gì vậy?” Thẩm Lệ lại càng hoảng sợ, đêm hôm đứng ở trước cửa người ta là muốn hù dọa hay sao.
“Em là người kể chuyện anh nấu cơm làm cháy phòng bếp cho Mạc Đình Kiên biết?” Cố Tri Dân cụp mắt, nhìn có vẻ rất không vui, cũng không dễ chịu.
Thẩm Lệ nhịn không được liếc mắt: “Đúng thế, sao vậy?”
Cố Tri Dân lập tức bật cười “ha ha”: “Để đền bù tổn thất, anh muốn ở lại nhà em”
Anh ta vừa nói, vừa thuận thế chen vào nhà Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ hoàn toàn không có cơ hội ngăn cản anh ta.