Thẩm Lệ vừa bước vào cửa thì nghe Hình Y Quân nói: “Tiểu Lệ, hồi nãy điện thoại của con cứ reo mãi, con đi xem thử là ai gọi tới đi.”
Sau khi Thẩm Lệ rời khỏi buổi tiệc thường niên tối hôm qua thì đã về nhà ngay trong đêm rồi.
Ngoại trừ căn biệt thự ở khu đô thị thì nhà họ Thẩm còn có mua một miếng đất ở cách thành phố hai tiếng lái xe, chủ yếu là để thỏa mãn thú vui trồng rau của Hình Y Quân.
Hình Y Quân lúc nhỏ lớn lên ở dưới quê, bây giờ đã hơn 50 rồi nên lại muốn trở về cuộc sống nông thôn, mà cái nơi nông thôn bà sống lúc nhỏ đã bị xây dựng thành thành phố từ lâu rồi.
Thẩm Kế vì chiều bà nên đã mua một miếng đất dưới quê ở cách thành phố Hà Dương không xa và xây dựng một căn nhà ở đó, bọn họ rảnh rỗi thì lại đến đây ở một thời gian, trồng một ít rau ở trong vườn.
Trước đây Thẩm Lệ có nói qua, năm mới sẽ có hoạt động nên sẽ không về nhà ăn Tết được,
Hình Y Quân và Thẩm Kế hai người định về quê để ăn Tết, thuận tiện có thể thu hoạch rau, nhưng không ngờ trước đó một đêm thì Thẩm Lệ đã về rồi.
Thẩm Lệ ngủ ở nhà một đêm rồi sáng sớm ngày hôm sau về quê cùng với ba mẹ.
Còn cái hợp đồng giải ước đó cô đã làm xong từ sớm rồi, chỉ là nhờ Cố Mãn Mãn gửi cho Cố Tri Dân mà thôi.
“Vâng, con biết rồi."
Thẩm Lệ trả lời Hình Y Quân xong thì đi tới cầm lấy điện thoại xem một cái.
Không ngoài dự đoán, là Cố Tri Dân gọi tới.
Cô gửi hợp đồng giải ước qua đó, Cố Tri Dân sẽ gọi điện thoại cho cô cũng là chuyện rất là bình thường.
Thẩm Lệ nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng quyết định không gọi lại.
Cố Tri Dân lúc này chắc là đang tức giận, với cái tính cách của anh ấy, bình thường thì là một Tổng giám đốc Cố cái gì cũng có thể xử lý được, nhưng khi tức giận lên thì lại vô cùng tuỳ ý,
buông thả.
Cho dù lúc này cô có gọi lại thì Cố Tri Dân cũng sẽ chẳng nói chuyện lý trí và bình tĩnh với cô đâu, nên cô đành dứt khoát không gọi lại, đợi sau khi Cố Tri Dân bình tính một chút rồi mới gọi lại sẽ tốt hơn.
Càng huống hồ, ngày mai là đêm giao thừa rồi, Cố Tri Dân rất là bận.
Trước Tết chắc không xử lý được chuyện này rồi, chỉ đành đợi qua Tết đã.
“Ai gọi vậy con?” Thấy Thẩm Lệ không có gọi lại, Hình Y Quân liên tò mò đi tới.
“Không có gì đâu, một đồng nghiệp trong công việc thôi, nếu gọi cho con mà không ai nhấc máy thì chắc sẽ đi tìm người quản lý của con thôi...”
Thẩm Lệ nói xong thì lại chuyển đề tài: “Mẹ, mẹ chăm sóc rau trong vườn đúng là không tệ a, trưa hôm nay đi hái đi."
“Con còn nói nữa, con thì quá bận công việc, con còn nhớ lần trước đến là khi nào không?” Hình Y Quân có chút bất lực hỏi cô.
“Lần trước... " Thẩm Lệ nghĩ ngợi một lát, lần trước hình như là lúc mua đất thì phải.
Cô đích thực quá bận rộn rồi.
Nghĩ như vậy, cô lại có chút xấu hổ.
“Được rồi, mau qua đây ăn chút trái cây đi, thiệt là...”
Thẩm Lệ liền theo Hình Y Quân đến bàn ăn.
Tối hôm qua đột nhiên trở về, ba mẹ cũng không có hỏi gì nhiều, mà chỉ vui vẻ chuẩn bị đồ ăn cho cô, mở nước tắm cho cô mà thôi...
Dường như là dù lúc nào, dù bao nhiêu tuổi, thì bọn họ vẫn luôn cho cô một sự bao dung vô hạn.
Còn cô thì mấy năm nay lại rất ít khi ở bên cạnh họ, bởi vì quá bận, lúc nào cũng bận.
“Mẹ ơi, mẹ không hỏi con tại sao lại về nhà đột ngột như vậy sao?” Thẩm Lệ ngẩng đầu lên hỏi Hình Y Quân.
“Về nhà là chuyện tốt, tại sao còn phải hỏi lý do chứ?” Hình Y Quân mỉm cười nói: “Con không biết ba mẹ muốn cùng ăn với con một bữa cơm đoàn viên, cùng con đón Tết sao, con nhỏ này thật là, mấy năm nay sống ở bên ngoài sao mà càng lớn càng trẻ con thế không biết, toàn là nói bậy bạ không....
“Mẹ ơi, con đâu có..."