Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc Hạ Diệp Chi thức dậy, bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng Mạc Đình Kiên nữa.
Bắt đầu trở về công ty làm việc thì đã khác rồi, ngay cả thức dậy cũng sớm hơn cô.
Hạ Diệp Chi cũng không lấy làm lạ, tắm rửa thay đồ xong thì đẩy cửa đi ra ngoài, đi đến trước cửa thư phòng thì gặp Mạc Đình Kiên bước ra.
Mạc Đình Kiên ăn mặc chỉnh tề, mặt mày lạnh tanh, biểu cảm vô cùng khó coi.
“Sao vậy?”
Mới sáng sớm, ai lại chọc vào anh ấy rồi?
“Không có gì.” Dáng vẻ như Mạc Đình Kiên không muốn nói thêm vậy, choàng vai cô đi xuống lầu.
Hạ Diệp Chi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh không nói, cô cũng không hỏi nhiều.
Hẳn là không phải chuyện gì tốt đẹp, anh chỉ là không muốn cô cũng không vui theo.
Lúc ăn sáng, Mạc Đình Kiên nhìn ra cửa sổ một cái, dáng vẻ tùy ý nói: “Hôm nay gió lớn, đừng đến Thịnh Hải nữa.”
Gió lớn?
Hạ Diệp Chi cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ một cái, có chút mờ mịt, xoay đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Gió cũng không lớn lắm mà.”
Mấy ngày gần đây hay nổi gió, hôm nay trông đỡ hơn mấy hôm trước nhiều rồi, nhưng cũng không đến nổi vì vậy mà ở nhà không đi làm chứ.
Cô cũng đâu có yếu ớt như vậy.
Trẻ em vào những ngày đông sẽ có chút thèm ngủ, Mạc Hạ ngáp một cái, nói: “Con có thể khỏi đến nhà trẻ không?”
Đến nhà trẻ cũng không có ý nghĩa gì, gió lớn như vậy, chi bằng ở nhà ngủ cho rồi.
Mạc Đình Kiên lãnh đạm cự tuyệt đề nghị của bé: “Không được.”
Mạc Hạ bĩu môi, cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Nhỏ giọng lầm bầm: “Không được thì không được…”
Mạc Đình Kiên cũng không nói thêm gì nữa.
Hôm nay tài tế vẫn lái xe như cũ, sau khi đưa Hạ Diệp Chi đến Thịnh Hải, mới đưa Mạc Đình Kiên vòng về Mạc thị.
Hạ Diệp Chi đi vào Thịnh Hải, tiếp tân vẫn khách khí với cô như hôm qua vậy.
Chỉ là ánh mắt hơi kì lạ.
Hạ Diệp Chi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lên thang máy.
Buổi trưa, Hạ Diệp Chi ra ngoài cùng Mạc Đình Kiên ăn cơm.
Thịnh Hải cách Mạc thị không xa, nhưng Mạc Đình Kiên đi đi về về cũng mất thời gian, cô dứt khoát đến Mạc thị ăn cơm với Mạc Đình Kiên
Cô và Mạc Đình Kiên ăn cơm ở nhfa hàng gần Mạc thị.
Vị trí là do tối qua đã đặt trước, lúc cô đến Mạc Đình Kiên còn chưa tới, cô cầm menu gọi thức ăn.
“Cô Hạ.”
Cô vừa cầm menu lên thì nghe thấy giọng nữ quen thuộc.
Khóe môi Hạ Diệp Chi hơi nhếch, đáy mắt xẹt qua chút bất đắc dĩ, nâng mắt nhìn qua thì nhìn thấy Tiêu Văn đang cười tươi.
Tiêu Văn trông rõ ràng là đã ăn vận kĩ lưỡng, cách trang điểm và kiểu tóc cũng vô cùng tinh tế, trên người mặc váy liền thân nhãn hiệu nổi tiếng số lượng giới hạn, mấy hôm trước Hạ Diệp Chi có thấy quảng cáo trên mạng, giá không rẻ.
Bây giờ minh tinh nhỏ cũng giàu thế sao?
Tiêu Văn không có tác phẩm gì, nhưng xài tiền cũng thật mạnh tay.
Hạ Diệp Chi nhàn nhạt nhìn Tiêu Văn: “Xin chào.”
Ăn một bữa cơm cũng gặp Tiêu Văn, cũng thật sự… trùng hợp.
“Cô đi một mình sao?” Tiêu Văn nhìn vị trí còn trống đối diện Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi trả lời ngắn gọn: “Đợi người.”
“Ừm…” Tiêu Văn vén tóc mai bên tai, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ: “Thực ra… tôi có một chuyện muốn xin lỗi cô, chính là…”
“Tránh ra.”
Giọng nam lạnh lùng cắt ngang lời cô ta.
Tiêu Văn vừa quay đầu thì nhìn thấy Mạc Đình Kiên không biết đến từ khi nào.
Mạc Đình Kiên mặc áo khoát dài, khí chất lạnh lùng, anh khí bức người.
Tiêu Văn ngây người một lát, mắt sáng lên: “Anh Mạc.”