Mặc dù Hạ Diệp Chi sẽ không bởi vì dăm ba câu của Mạc Ân Nhã mà suy nghĩ nhiều, nhưng nghe Mạc Ân Nhã nói như vậy, đáy lòng cô vẫn là xao động một chút.
Người quen biết Mạc Đình Kiên đều biết phong cách làm việc của anh.
Với sự hiểu biết về Mạc Đình Kiên, anh cũng nên sớm tới rồi mới đúng.
Thế nhưng, đến bây giờ anh vẫn còn chưa đến.
Cho dù Mạc Đình Kiên không đến, cô cũng phải bảo vệ chính mình thật tốt.
Hạ Diệp Chi bắt lấy cái tay Mạc Ân Nhã đang lôi kéo cô, quay đầu cắn một cái trên tay Mạc Ân Nhã.
"A…" Mạc Ân Nhã hét tiếng kêu đau, vội vàng hất Hạ Diệp Chi ra.
Mạc Ân Nhã nhìn thoáng qua dấu răng thấm máu trên tay mình, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Diệp Chi: "Chị dám cắn tôi!"
Hạ Diệp Chi hoạt động cánh tay mình bị cô ta kéo đau một chút: "Cô lại đến tôi sẽ lại cắn."
Mạc Ân Nhã nồi giận, giơ tay lên muốn đánh Hạ Diệp Chi.
Nhưng không ngờ, vào lúc này cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Mạc Ân Nhã và Hạ Diệp Chi cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa.
Người đi ở phía trước nhất mặc một thân quần áo đen, mặt lạnh như sương, người đầy sát khí.
"Ba... Anh ba?" Mạc Ân Nhã nhìn Mạc Đình Kiên mới vừa rồi còn bị cô ta nhắc tới giờ đã xuất hiện ở trước mắt, trong lúc nhất thời có chút chưa tỉnh hồn lại.
Đôi mắt Mạc Đình Kiên cũng không nhìn cô ta, trực tiếp nhấc chân hướng về phía Hạ Diệp Chi bên này đi tới, giống như không hề nhìn thấy Mạc Ân Nhã trực tiếp lướt qua người Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã há to miệng, vốn đang định nói chuyện cùng Mạc Đình Kiên, nhưng nhìn thấy cái bộ dáng này của Mạc Đình Kiên, quả thực là không dám mở miệng.
Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi ngồi xuống, vươn tay ra một nửa lại thu lại, giọng nói bình tĩnh hỏi cô: "Có bị thương không?"
Anh lo lắng Hạ Diệp Chi có chỗ nào bị thương, không dám tùy tiện động vào cô.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, một đôi mắt mèo nhìn anh chằm chằm.
Cô có một đoạn thời gian không nhìn thấy anh.
Cho dù là ở chỗ của Tạ Sinh, hay là chỗ Lưu Chiến Hằng, cô đều chưa từng sợ hãi.
Nhưng lúc này trông thấy anh, cô mới phát hiện, thật ra chính mình vẫn rất sợ, sợ không gặp được anh nữa.
Lúc này Mạc Đình Kiên mới duỗi hai tay ra, động tác nhẹ nhàng cẩn thận đem Hạ Diệp Chi bế lên.
Hạ Diệp Chi ôm cổ của anh, không nói tiếng nào dựa vào trong ngực anh.
"Đình Kiên, rốt cuộc anh đã đến!" Giọng nói mang theo vẻ hưng phấn của Cố Tri Dân truyền đến.
Cũng may Mạc Đình Kiên tới kịp thời, nếu không anh ta cũng không biết phải tốn thời gian ở chỗ này với Tạ Ngọc Nam bao lâu nữa.
Dù sao cũng là bảo vệ thanh danh.
Tạ Ngọc Nam thấy Mạc Đình Kiên tới, trong lòng biết chuyện mình muốn này đã không thành, nhưng vẫn không phục định đi về phía Mạc Đình Kiên.
Cố Tri Dân liền vội vàng kéo anh ta lại: "Đi cái gì mà đi, lại đây nói chuyện đã."
Tạ Ngọc Nam hất tay anh ta ra: "Ai muốn nói chuyện với anh!"
Cố Tri Dân cười trông rất muốn ăn đòn: "Tôi lại muốn nói chuyện với anh, thế nào?"
Anh ta thật sự lôi kéo Tạ Ngọc Nam, không cho Tạ Ngọc Nam đi qua chỗ Mạc Đình Kiên.
"Tôi đi trước, gặp lại cậu sau." Sau khi Mạc Đình Kiên nói một câu với Cố Tri Dân như vậy, liền ôm Hạ Diệp Chi đi ra bên ngoài.
Mạc Ân Nhã chưa từ bỏ ý định đi theo ra ngoài, sau khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên ra cửa bước chân càng lúc càng nhanh, cô ta không nhịn được lớn tiếng kêu lên: "Anh ba."
Đã lâu mới nghe được xưng hô lạ lẫm này, bước chân Mạc Đình Kiên hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã thấy Mạc Đình Kiên cuối cùng quay đầu nhìn cô ta, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đi đến trước mặt anh: "Anh ba, gần đây anh khỏe không?"
Cô ta vô cùng nhạy cảm phát hiện đáy mắt Mạc Đình Kiên hiện lên sự không kiên nhẫn, thế là, cô ta lườm Hạ Diệp Chi một cái: "Vừa rồi đông người, em cũng không có cơ hội cùng anh và chị ba nói chuyện."
Hạ Diệp Chi nhìn về phía Mạc Ân Nhã, người phụ nữ này thật đúng là mặt dày vô sỉ.
Cô vốn không có ý định chỉnh Mạc Ân Nhã, nhưng Mạc Ân Nhã không biết xấu hổ như vậy, cô không muốn chỉnh cũng không được.