“Khụ, hai người, trước tiên chúng ta ăn cơm đã sau đó muốn nói gì thì nói.” Tạ Phi Phi đột nhiên lên tiếng, chính cô mời Đỗ Lan Hương tới không thể để người ta còn chưa ăn cơm mà căng thẳng với chú mình được.
Hai người không ai phản đối, Đỗ Lan Hương vất vả một buổi chiều cũng rất đói bụng nên cô không từ chối đề nghị này.
Ba người cùng ngồi xuống gọi món, trong lúc ăn cơm cũng chỉ có Đỗ Lan Hương và Tạ Phi Phi nói chuyện với nhau mấy câu, thái độ của Tạ Phi Phi với cô có chút thay đổi, tỏ ra khách sáo hơn rất nhiều.
Bữa cơm kéo dài hai mươi phút, khi mọi người cùng dừng đũa Tạ Văn Khương mới bắt đầu mở lời: “Không hẹn mà đến thật mong cô bỏ qua, tôi có vài điều muốn hỏi cô nên đã nhờ Phi Phi sắp xếp cuộc hẹn này.”
“Không biết tổng giám đốc Khương có gì muốn hỏi tôi?” Đỗ Lan Hương ăn no tâm trạng cũng tốt hơn, ban đầu cô còn khó chịu vì sự xuất hiện của ông ta.
“Cũng không phải chuyện gì to tát tôi chỉ muốn hỏi chuyện về vợ mình.” Tạ Văn Khương nói.
“Ồ, chuyện của vợ ông thì liên quan gì đến tôi?” Đỗ Lan Hương trong đầu thầm nghĩ, Tạ Văn Khương này lẽ nào còn chưa phát hiện vợ mình ngoại tình hay là vẫn còn chưa tin.
Tạ Văn Khương nhìn cô, ánh mắt có chút âm trầm: “Vì sao cô biết được vợ tôi ngoại tình?”
Vợ ông là người kín kẻ ông phải tốn chút công sức mới vạch trần được bà ấy, con bé này rốt cuộc lấy thông tin ở đâu ra? Lẽ nào là Tống Thần Vũ sao? Nhưng mà cậu ta làm sao lại quan tâm đến chuyện này chứ.
Ông vẫn cứ khó hiểu chỗ này, nếu không nhờ có Đỗ Lan Hương nhắc nhở ông sợ mình sẽ bị người vợ phản bội kia lừa cả đời.
Không nghĩ ông ta lại hỏi chuyện này, Đỗ Lan Hương cũng không thể nói mình là người xuyên sách nên biết toàn bộ mọi chuyện được, suy tư một chút cô nói: “Cái này có quan trọng không? Tôi làm sao biết hình như cũng không ảnh hưởng đến ông thì phải, quan trọng là ông đã hiểu được vợ mình là người thế nào.”
“Cô gái, tôi nghi ngờ cô có ý đồ.” Tạ Văn Khương cười lạnh.
Cả Đỗ Lan Hương và Tạ Phi Phi đều kinh ngạc với câu nói của ông ta, Đỗ Lan Hương âm trầm nói: “Tôi thì có ý đồ gì chứ, tổng giám đốc Khương, việc tôi biết vợ ông ngoại tình chỉ là tình cờ mà thôi, có lần tôi dạo phố liền bắt gặp bà nhà và một người đàn ông trẻ tuổi đi vào khách sạn, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi nhưng ông lại sỉ nhục tôi nên tôi không còn cách khác phải vạch trần chuyện này, chứ chuyện nhà ông tôi không có hứng thú.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Hiển nhiên Tạ Văn Khương vẫn còn nghi ngờ lời cô.
“Không vậy thì sao? Ông còn muốn tôi phải nói gì? Tổng giám đốc Khương, chúng ta không thù không oán, những gì ông muốn biết tôi cũng đã nói, tôi còn có việc xin phép đi trước.” Đỗ Lan Hương không muốn dây dưa với ông ta nữa, cô cũng không quan tâm Tạ Phi Phi còn ngồi ở đó, bữa cơm này đến đây là được rồi.
Hai người cũng không ai có ý giữ cô lại, Tạ Phi Phi nhìn cô có chút khác lạ lại nói: “Chú, có lẽ như lời Trịnh Lan Hương nói cô ta chỉ vô tình nhìn thấy bà Hà cùng nhân tình vào khách sạn thôi.”
“Hy vọng là vậy, chuyện trong nhà lại bị người khác biết trước thật quá mất mặt, người đàn bà đáng chết.” Tạ Văn Khương nghiến răng nói.
Tạ Phi Phi biết người đàn bà mà chú nói đến là ai, cô cũng không nghĩ bà Hà vậy mà lại làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này.
Ra khỏi phòng ăn Đỗ Lan Hương thở nhẹ một hơi, hôm nay cô cũng quá xui xẻo, bị chặn đường không nói còn gặp phải chuyện này.
“Cô gái, có chuyện gì buồn lại thở dài như thế?”
Bất thình lình có giọng nói vang lên bên tai Đỗ Lan Hương giật mình một cái quay đầu nhìn lại, thấy người trước mặt là ai cô nhíu mày không vui: “Sao lại là anh?”
“Em hỏi câu này tôi chỉ có thể nói là duyên phận mà thôi.” Nguyễn Việt Vương cười như có như không.
Duyên phận cái quỷ, cô không muốn loại duyên phận này.
Đỗ Lan Hương trực tiếp phớt là người đàn ông cất bước rời đi nhưng Nguyễn Việt Vương lại không dễ dàng để cô đi như vậy, anh ta bắt lấy tay cô nói: “Lúc nào em cũng vô tình với tôi như vậy sao? Đã gặp nhau rồi tôi mời em uống nước, thế nào?”
“Xin lỗi, tôi không rảnh phiền anh bỏ tay ra.” Đỗ Lan Hương lạnh lùng nói.
“Tôi nghe nói Tống Thần Vũ không hề coi em là vợ hay là em bỏ anh ta đi rồi đến với tôi, tôi đảm bảo sẽ yêu thương em hết lòng.” Nguyễn Việt Vương bắt đầu giở giọng dụ dỗ.
“Ồ, vậy sao, nếu như anh có thể khiến Tống Thần Vũ bỏ tôi thì tôi sẽ theo anh.” Đỗ Lan Hương cười nhạt nói, nếu có thể bỏ Tống Thần Vũ cô đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.
Nguyễn Việt Vương không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, hắn sửng dốt một chút sau đó cười lớn: “Ha ha, thú vị, xem ra em cũng muốn rời xa Tống Thần Vũ, đúng không?”
Nguyễn Việt Vương nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Đỗ Lan Hương không trả lời, lặng lẽ rời khỏi móng vuốt của hắn.
“Chỉ cần em nói một tiếng, tôi giúp em ly hôn với Tống Thần Vũ, thế nào?” Nguyễn Việt Vương thấy cô im lặng liền chủ động đề nghị.
“Anh làm sao giúp tôi?” Đỗ Lan Hương khoanh tay hứng thú hỏi.
Nguyễn Việt Vương cố ý ghé sát tai cô nói: “Rất đơn giản, chỉ cần em thuộc về tôi mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.”
“Nguyễn Việt Vương.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai hai người.
Đỗ Lan Hương cùng Nguyễn Việt Vương đồng loạt quay sang nhìn người vừa lên tiếng, lại đụng phải khuôn mặt hắc ám của ai đó.
“Tống Thần Vũ, sao anh lại ở đây?” Đỗ Lan Hương có chút kinh ngạc hỏi, người đàn ông này bất ngờ xuất hiện khiến người ta không lường trước được.
“Sao tôi không được ở đây, Trịnh Lan Hương, cô gan lắm.” Thanh âm của Tống Thần Vũ còn lạnh hơn cả băng mùa đông.
Đỗ Lan Hương đúng là không biết đáp trả anh thế nào, nhìn bộ dạng của người đàn ông này hình như đang tức giận mà cô lại không biết mình chọc giận anh ta chỗ nào.
“Vũ thiếu gia, thật trùng hợp, không ngờ ở nơi thế này cũng gặp được anh.” Nguyễn Việt Vương chỉ kinh ngạc một chút, sau đó bắt đầu lên tiếng, giọng điều có chút cười cợt.
“Nguyễn Việt Vương, tôi cảnh cáo cậu, thứ không nên đụng đừng có đụng.” Tống Thần Vũ nhìn Nguyễn Việt Vương bằng ánh mắt sắc lạnh.
Thế nhưng Nguyễn Việt Vương không hề hấn gì ngược lại nói: “Vũ thiếu gia, chỉ là một người phụ nữ thôi, anh không cần vậy tặng cho tôi đi.”
Phút chốc khuôn mặt của hai người sa sầm, Đỗ Lan Hương nghe câu nói của Nguyễn Việt Vương thế mà lại coi cô như đồ vật để giành giật.
Tống Thần Vũ lại âm hiểm nói: “Người của tôi cho dù tôi không cần cũng không đến phiên cậu hưởng, Nguyễn Việt Vương, tuyệt đối không có lần sau, nếu không cũng đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình.”
“Phì, anh đây là thế nào? Lẽ nào đã coi trọng cô ấy rồi sao? Chẳng qua tôi thấy cô ấy ở bên cậu chịu bao nhiêu khổ sở nên vô cùng đau lòng, người đẹp ấy mà, phải được chiều chuộng, yêu thương chứ, anh không làm được vậy để tôi…”
“Bịch.” Nguyễn Việt Vương chưa nói xong đã nhận ngay một cú đá khiến anh ta không kịp phòng bị ngã xuống đất.
Đám người hóng chuyện gần đó kinh sợ hết hồn, mà ngay cả mấy đương sự cũng không ngờ đến sự việc lại phát triển theo hướng này.