Bước chân của cô vì câu nói của Tạ Phi Phi mà khựng lại, cô biết câu nói này là đang khịa mình, có điều mình có chuyện nhờ vả người ta nên phải cúi đầu trước.
“Tôi đến đây trước là để xin lỗi cô sau là muốn nhờ cô một việc.”
Tạ Phi Phi nghe vậy kinh ngạc trong chớp nhoáng sau đó lại nói: “Ồ, thật là hiếm lạ, cô mà cũng có lúc hạ mình xin lỗi người khác sao?”
“Tuy khó tin nhưng trải qua bao nhiêu chuyện tôi cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình lúc trước nên muốn nói một tiếng xin lỗi với cô, mong cô rộng lượng tha thứ cho tôi.” Đỗ Lan Hương dứt lời cũng cúi người thành tâm xin lỗi.
Tạ Phi Phi nhìn người trước mặt tâm tình vô cùng phức tạp, lạnh giọng nói: “Cô khiến tôi xém chút mất mạng, lại khiến tôi sảy mất một đứa con, sau những chuyện đó cô nghĩ tôi sẽ tha thứ cho tôi sao?”
“Tôi biết rất khó để khiến cô tha thứ, nếu là tôi bị người khác làm vậy cũng sẽ không đời nào tha thứ cho kẻ đó, nhưng cô có tấm lòng từ bi mong cô suy xét mà tha thứ cho tôi.” Đỗ Lan Hương vẫn chưa đứng dậy, giữ nguyên tư thế nói chuyện.
“Ha, hay cho câu tấm lòng từ bi, trên đời này không ai có tấm lòng từ bi cả, những việc cô làm tôi vẫn còn khắc cốt trong lòng, chẳng qua tôi không muốn thế hệ sau bị hệ lụy nên mới bỏ qua cho cô, nếu không cô nghĩ mình còn đứng đây sao?” Tạ Phi Phi lạnh lùng nói, giọng điệu không khác Vũ Thiên Hoàng bao nhiêu.
Đỗ Lan Hương biết mọi chuyện không dễ dàng cô lại ngẩng đầu lên đối diện với người trước mặt nói: “Cảm ơn cô khi đó đã bỏ qua cho tôi, vì lòng hư vinh tôi đã gây ra không ít tội lỗi, tôi xin lỗi là chuyện nên làm còn việc cô không thể tha thứ cho tôi tôi có thể hiểu.”
“Được rồi, cô đi thẳng vào vấn đề chính đi, đừng tỏ lòng hối lỗi trước mặt tôi nữa.” Tạ Phi Phi cảm thấy Trịnh Lan Hương hoàn toàn thay đổi, không giống với người trước kia nữa, lần đó ở bữa tiệc cô chỉ nghi ngờ nhưng bây giờ lại hoàn toàn xác định, Trịnh Lan Hương hiện tại như là bị hoán đổi linh hồn, bộ dạng vẫn vậy nhưng tâm hồn lại trắng trong hơn.
Không hiểu sao cô lại nghĩ như vậy nhưng đây là cảm giác của cô, cô tin vào nó.
Nghe đối phương hỏi Đỗ Lan Hương thở nhẹ nói: “Thật không dám giấu, tập đoàn Tống Gia muốn hợp tác với Vũ Nam, nên tôi nhờ cô làm thuyết khách giúp tôi.”
“Là chuyện của công ty sao?” Tạ Phi Phi bị Đỗ Lan Hương đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô còn tưởng cô ta nhờ vả cái gì ghê gớm lắm, hóa ra là chuyện làm ăn à?
“Đúng vậy, chủ tịch Hoàng đã xem qua bản dự án và rất hài lòng với nó nhưng vì tôi nên anh ta lại không muốn hợp tác, tôi không còn cách khác chỉ có thể tìm tới cô, mong thiếu phu nhân rộng lòng giúp đỡ.” Đỗ Lan Hương phải nói cúi mình hết cỡ, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng cúi đầu trước người nào đầu, toàn là người khác phải cúi đầu trước cô.
Lại nói lỗi lầm này cũng không phải do cô gây ra nhưng vì sống dưới thân phận của người ta lại vì lỗi lầm người ta gây ra mà phải cúi đầu, chắc không ai xui xẻo hơn cô đâu nhỉ.
Tạ Phi Phi rơi vào trầm tư lại nói: “Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp được gì cho cô, trước nay tôi không can thiệp vào chuyện làm ăn của chồng mình, hơn nữa tôi cũng là phụ nữ có thai không quản được nhiều việc.”
“Thiếu phu nhân, tôi biết cô hận tôi chuyện lúc trước nhưng mà hợp đồng này rất quan trọng với tôi, tôi nhất định phải ký được, coi như tôi xin cô vậy, giúp tôi đi mà.” Đỗ Lan Hương một lần nữa cúi đầu trước Tạ Phi Phi.
Tạ Phi Phi không nghĩ cô vậy mà làm đến mức này, nhíu mày nói: “Tôi có điều không hiểu, chuyện hợp đồng trước nay không phải đều do tổng giám đốc Vũ phụ trách sao? Vì cái gì lại để cô phụ trách?”
“Chuyện nói ra dài dòng, còn có nguyên nhân sâu xa trong đó, tôi không thể nói được, thiếu phu nhân, tôi…”
“Phi Phi, Phi Phi, em không sao chứ, Phi Phi.” Đỗ Lan Hương còn chưa nói xong câu thì một giọng nói cùng một bóng người lướt qua người cô đi tới bên cạnh Tạ Phi Phi.
Nhìn người đàn ông vì mình lo lắng Tạ Phi Phi dịu giọng nói: “Em không có việc gì, anh sao lại về sớm như vậy?”
Vũ Thiên Hoàng ôm lấy Tạ Phi Phi, hít hà nói: “Anh nhận được tin báo Trịnh Lan Hương đến tìm em gây rối nên mới tức tốc chạy về, anh sợ em bị cô ta gây hại.”
Đỗ Lan Hương ở dưới nghe lời này không biết phải nói sao cho phải, xem ra trong lòng bọn họ cô vĩnh viễn là kẻ xấu, cho dù có thay đổi đi chăng nữa.
Được chồng yêu quan tâm Tạ Phi Phi trong lòng cảm thấy ngọt ngào tràn làn lại bảo: “Anh yên tâm cô ta không gây hại được cho em.”
“Vậy thì tốt.”
Vũ Thiên Hoàng lại đưa ánh mắt sắc bén nhìn Đỗ Lan Hương: “Ai cho đến đây, lăn.”
Ngữ điệu của anh ta đúng là âm u rét buốt, quản gia và hai người hầu đã bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo nhưng Đỗ Lan Hương tuyệt nhiên không cảm thấy vậy, ở với Tống Thần Vũ bao lâu nay cô còn không quen ngữ điệu này sao?
Vốn dĩ cô chỉ gặp Tạ Phi Phi thôi nếu Vũ Thiên Hoàng đã trở về cô cũng không tiện nói chuyện với cô ta nên mở miệng nói: “Đã làm phiền rồi, tôi xin phép về trước.”
Nói xong cô xoay người cất bước rời đi nhưng giọng nói âm u phía sau lại vang lên: “Đứng lại.”
“Không biết chủ tịch Hoàng có gì muốn nói?” Đỗ Lan Hương cũng không quay đầu lại chỉ đơn giản hỏi một câu.
“Lần sau đừng để tôi biết cô làm phiền Phi Phi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu, bất kể co có là ai.” Ý tứ cảnh cáo trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Đỗ Lan Hương cười khổ nói: “Tôi biết rồi.”
Rời khỏi biệt thự Đỗ Lan Hương lại uể oải đi ra chiếc xe BMW đen bóng đậu cách đó không xa, có ai như cô không, mang tiếng là thiếu phu nhân của một thiếu gia giàu có nhất nhì thành phố Ban Mai vậy mà ba tỷ cũng không có, phải chạy vạy khắp nơi để kiếm, đã vậy còn cúi đầu trước người ta nữa chứ, sống hai mươi mấy năm cuộc đời chưa bao giờ cô thấy khó khăn như lúc này.
Về tới biệt thự Hoa Sơn Trà cũng đã hơn bảy giờ tối, Tống Thần Vũ đang dùng bữa tối trong nhà ăn, cô ngang qua cũng chẳng để ý đến anh, cũng không màng ăn cơm mà đi thẳng lên lâu.
Thế nhưng mới được hai bậc cầu thang lại bị người đang ngồi trước bàn ăn gọi lại: “Đến đây.”
“Không biết đại thiếu gia có gì phân phó cứ nói với tôi một tiếng tôi tận lực hầu hạ ngài.” Đỗ Lan Hương không lạnh không nhạt nói, kể từ ngày hôm đó cô tận lực tránh người đàn ông này, đơn giản là vì cô không muốn nhìn thấy bản mặt đáng đánh của anh.
“Tôi đếm đến ba nếu cô không ngồi xuống bàn ăn thì đừng trách tôi nặng nhẹ vơi cô.”
Dứt lời anh bắt đầu đếm: “Một… Hai… Ba…”
Một cơn gió lướt qua Đỗ Lan Hương đã ngồi xuống đối diện với anh, bày ra bộ mặt cau có nói: “Tôi ngồi xuống rồi đây, anh nói đi đừng có mà đe dọa tôi, nghĩ tôi sợ anh sao?”
“Lớn lối nhỉ? Xem ra chưa nếm đủ vị đắng.” Tống Thần Vũ nhìn cô khuôn mặt hắc ám khiến người ta không dám nhìn.
Đỗ Lan Hương lại không sợ chết nói: “Vị đắng tôi nếm nhiều rồi nếm thêm chút nữa cũng không sao.”
“Vậy được, người tới, mang thạch rùa lên đây cho cô ta.” Tống Thần Vũ cười ra lệnh.