Đỗ Lan Hương giật mình tỉnh dậy, cả người đổ mồ hôi, ngực phập phồng lên xuống, cô muốn nhấc tay lên nhưng không nhấc nổi, toàn thân đau buốt ê ẩm.
Cô vô lực nằm trên giường, vì ánh sáng chiếu vào mà liên tục nheo mắt, một lúc mới thích ứng được.
Bây giờ cô coi như đã hiểu rõ hoàn cảnh thực tế của thân thể này, không ngờ cách chết của cô ta lại thảm như thế, người ta chết vì bệnh tật tai nạn, cùng lắm bị giết chết vậy mà cô ta lại bị bạo dục mà chết, đúng là không còn cách chết nào khó coi hơn.
Thế này cô mới biết Tống Thần Vũ ra tay độc ác đến thế nào, cũng may cô có một thân võ nghệ phòng thân nếu không sợ là chết còn thảm hơn.
Nói tiếp hoàn cảnh của cô ta cũng không mấy tốt đẹp, từ nhỏ đến lớn bị chèn ép, ức hiếp chẳng trách lại có ý leo cao, chỉ là cách đi của cô gái này lại không đúng, cho nên mới đi vào ngõ cụt không có lối ra.
Tuy nhiên cô vẫn có một thắc mắc trong truyện cô ta phải đến khi bắt cóc Tạ Phi Phi bị Vũ Thiên Hoàng hành hạ mới chết, tại sao lại chết ngay thời điểm đó để linh hồn cô nhập vào?
Câu hỏi này luôn quanh quẩn trong đầu cô lại không có đáp án nào.
Đúng lúc này cửa phòng của cô được mở ra, cô Tư bước vào trên tay còn cầm một chén cháo, hình ảnh này quen thuộc biết bao, nhớ lúc trước cách đây không lâu cô bị sốt cũng là cô Tư chăm lo cho cô, lần này cũng không ngoại lệ đi.
“Cô Tư.” Đỗ Lan Hương khàn giọng gọi người.
“Cô tỉnh thì tốt rồi, cô hôn mê hai ngày liên tiếp gọi thế nào cũng không tỉnh tôi thật lo lắng, thiếu gia lại không cho phép gọi bác sĩ đến tôi cũng không biết làm sao, chỉ có thể tận lực chăm sóc cô.” Cô Tư thở dài một tiếng.
Đỗ Lan Hương nghe vậy biểu cảm cũng không có gì thay đổi, chẳng hiếm lạ khi Tống Thần Vũ bỏ mặc cô như vậy, anh ta mà quan tâm cô mới là chuyện lạ.
Bỏ đi, cô cũng không để ý chuyện này lại nhìn cô Tư cảm kích: “Cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc cháu.”
“Haix, không cần cảm ơn, tôi thấy cô đáng thương mới giúp đỡ thôi, chứ nói thật tôi cũng sợ thiếu gia đuổi việc lắm.” Cô Tư nói lời thật lòng.
Đỗ Lan Hương cười khổ: “Cháu hiểu mà, có điều cháu vô cùng cảm kích cô, trong căn biệt thự này có cô rủ lòng từ bi, nếu không cháu cũng chết lâu rồi.”
“Tôi bảo cô này cô cứ nghịch ý của thiếu gia làm gì, ngoan ngoãn theo cậu ấy sẽ có ngày tốt thôi.” Cô Tư không nhịn được khuyên nhủ.
Đỗ Lan Hương lắc đầu ủ rủ: “Cô không hiểu đâu, cho dù cháu có nghe lời anh ta cũng vô dụng thôi, anh ta hận cháu sẽ không vì cháu ngoan ngoãn mà bỏ qua cho cháu đâu.”
Cô Tư nhìn cô trầm mặc cũng không khuyên nữa chỉ nói: “Được rồi, cô ăn chút gì đi cho lại sức.”
“Vâng, phiền cô đỡ cháu với.” Đỗ Lan Hương nhìn cô Tư nhờ vả.
Thấy Đỗ Lan Hương yếu ớt cô Tư liền đến bên giường giúp đỡ một tay, còn đút cháo cho cô ăn.
Ở ngoài cửa có hai người hầu nhìn vào đây, thì thầm to nhỏ: “Mặc kệ cô ta chứ, tại sao cô Tư lại chăm sóc cho cô ta như vậy.”
“Cô Tư trước nay thương người lo cho cô ta cũng thường thôi, cô ta đúng là may mắn khi gặp được cô ấy.”
“Hừ, sao không chết đi cho rồi, dưới phòng bếp còn bao nhiêu việc cô Tư còn lo cho cô ta, đúng là phiền phức.”
Bên trong phòng hai người đều nghe được lời nói của hai người hầu kia, cô Tư không khỏi nhìn sắc mặt của Đỗ Lan Hương, thấy cô không có gì thay đổi mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô đừng để ý lời bọn họ.”
“Cháu không sao, cô yên tâm đi, những lời này cháu nghe quen tai rồi. Mà cô này, lúc trước cháu đối xử với mọi người tệ lắm sao? Mọi người lại ghét cháu như vậy.” Đỗ Lan Hương ăn xong miếng cháo cuối cùng thuận miệng hỏi.
Cô Tư lắc đầu nói: “Cô chỉ hơi kiêu căng thôi cũng không đến mức đối xử với mọi người tệ bạc, chỉ là bọn họ biết cô dùng thủ đoạn để có được danh thiếu phu nhân nên đâm ra căm ghét thôi, hơn nữa thiếu gia cũng không để ý cô bọn họ càng thêm tùy ý.”
“Thì ra là vậy.” Đỗ Lan Hương gật gù, biết nguyên nhân mọi người ghét mình cô cũng không ngoài dự đoán, thực sự mà nói cô cũng không thích cách làm này của nguyên chủ, nhưng người ở trong cuộc mới biết cô ấy cũng phải cùng cực lắm mới làm ra chuyện này.
Tập đoàn Tống Gia.
“Thế nào rồi?” Tống Thần Vũ nhìn Hoàng Khang hỏi.
“Tôi đến Vũ Nam thư ký nói Vũ Thiên Hoàng bận chăm vợ nên tạm thời giao công ty cho phó giám đốc điều hành, mà tên phó giám đốc đó lại giao dự án này cho Phạm Trường, thành thử ra tôi phải nói chuyện với hắn, mà cậu biết rồi đấy Phạm Trường có hiềm khích với chúng ta cuộc nói chuyện cũng không suôn sẻ gì.” Hoàng Khang thở dài nói.
Tống Thần Vũ nghe vậy thần sắc không đổi chỉ nói: “Tạm thời gác dự án này lại, tôi có một dự án khác cho cậu.”
“Hả? Cậu tính bỏ dự án này nửa vời vậy sao?” Hoàng Khang kinh ngạc, theo như hắn biết Tống Thần Vũ trước nay chưa bao giờ làm cái gì mà gác lại dở dang, chuyện này là thế nào đây?
Tống Thần Vũ lắc đầu: “Tôi không bỏ, chỉ là tạm ngừng mà thôi, hiện tại có một dự án khác gấp hơn tôi không an tâm giao cho người khác, cậu làm đi.”
“Chuyện gì đây tổng giám đốc, dự án gì mà quan trọng đến mức khiến cậu gác cả dự án mất công mất sức ba đêm không ngủ kia?” Hoàng Khang bắt đầu tò mò.
“Cậu xem đi.” Tống Thần Vũ đưa đến cho Hoàng Khang một tập tài liệu.
Hoàng Khang vừa xem một trang đã vô cùng sửng sốt: “Đảo Vân Giang, tôi không nhìn nhầm chứ, cậu tính làm gì?”
Đảo Vân Giang chính là nơi có lời đồn ẩn chứa kho báu, cái tên Tống Thần Vũ này sao lại nhắm vào đó, cậu ta còn hiếm lạ cái gọi là kho báu sao? Hắn không tin chắc chắn tên này muốn làm cái gì đó.
Đang suy nghĩ thì lại nghe Tống Thần Vũ nói: “Bí mật thu mua cho tôi.”
“Cái gì? Thu mua? Cậu, không phải chứ? Cậu muốn nhắm vào kho báu sao? Lỡ may hòn đảo đó không có kho báu như lời đồn thì sao?” Hoàng Khang trố mắt nhìn anh.
“Tôi không vì kho báu, tôi muốn lấy nơi đó là địa điểm tham quan của giới chức quyền cùng hắc đạo.” Tống Thần Vũ cười nói.
“Gì cơ, tôi không hiểu ý cậu lắm.” Hoàng Khang vẫn còn mông lung.
“Giới chức quyền cùng hắc đạo đều nhắm vào hòn đảo đó thế nhưng bọn họ chỉ có thể lén lút tới, nếu như có người thu mua rồi mở nơi đó làm nơi tham quan, cậu nghĩ có thu hút đông đảo người hay không?” Tống Thần Vũ đơn giản nói vài câu.
Hoàng Khang nghe vậy sáng tỏ, vỗ bốp một cái lên đùi: “Cậu không hổ là Tống Thần Vũ tôi biết, đúng là không từ bỏ một con đường làm ăn nào.”
Trước lời tấm tắc này Tống Thần Vũ chỉ thờ ơ không tỏ vẻ gì, có điều một phút sau Hoàng Khang lại cau mày hỏi: “Khoan đã, cậu bảo thu mua, chúng ta làm sao thu mua? Hòn đảo này đã bị chính quyền Vân Giang phong tỏa rồi còn gì, cái này thuộc sở hữu của nhà nước đấy.”
“Chính quyền Vân Giang ngày đêm tìm cái gọi là kho báu trên hòn đảo đó nhưng có cái gì hay không?” Tống Thần Vũ hỏi.
“Mấy năm nay lật tung cả hòn đảo cũng không có cái gì nhưng bọn họ vẫn đóng quân ở đó, mỗi năm lại thay thiết bị tìm kiếm mới, tiền thay thiết bị cũng đủ cho dân Vân Giang sống cả chục năm, vừa tốn tiền vừa tốn công lại không được gì.” Hoàng Khang trả lời, trong lòng khinh bỉ không biết đám người này còn cố chấp cái gì.
“Tốt lắm, bọn họ chẳng qua là cầm cự, nếu chúng ta cho bọn họ lợi ích hơn những gì họ muốn, cậu nghĩ bọn họ có từ bỏ không?” Tống Thần Vũ vừa nhìn vào màn hình máy tính vừa hỏi.
Trong màn hình không có dữ liệu của công ty cũng không có bản dự án đang làm chỉ có hình ảnh một người phụ nữ ngồi tựa vào cửa sổ, bộ dáng mệt mỏi.