My nghe cô nói vậy trong lòng khinh bỉ, ngoài mặt hừ lạnh, cô Tư không muốn mọi người căng thẳng lại hắng giọng nói: “Được rồi, nếu cô muốn làm thì phụ tôi nhặt rau là được rồi.”
Nhìn nguyên liệu mọi người đang chuẩn bị cô đoán: “Mọi người nấu bún riêu sao?”
“Bộ không có mắt hay sao mà hỏi.” My lườm cô một cái.
Đỗ Lan Hương không tỏ thái độ, người làm trong nhà này ghét cô, cô có làm gì cũng vô dụng, thế thì cô cần gì phải làm điều dư thừa.
Đến giờ ăn không thấy Tống Thần Vũ xuống Đỗ Lan Hương hỏi: “Đại thiếu gia của các người đâu rồi?”
Lâu nay cô nói chuyện với bọn họ toàn kêu Tống Thần Vũ là đại thiếu gia hoặc gọi thẳng tên họ, chưa bao giờ coi anh là chồng của mình.
“Thiếu gia đi công tác rồi, hai ngày tới không có ở nhà.” Vú Hoa trả lời.
“Vậy sao.” Đỗ Lan Hương cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, còn anh ta có đi đâu cũng không liên quan đến cô, dù sao quan hệ của hai người cũng không khăng khít đến mức anh đi cô phải nhớ mong.
Lại nói Tống Thần Vũ đi cũng hợp ý cô, có lẽ cô có thể nhân cơ hội này rời đi.
Ý định trốn đi chưa bao giờ nhạt phai trong lòng Đỗ Lan Hương, dạo gần đây cô tỏ ra nhu thuận cũng khiến Tống Thần Vũ nới lỏng một chút, như vậy có thể dễ dàng trốn đi rồi.
Vú Hoa nhìn chăm chăm vào cô, một hồi sau hắng giọng lên tiếng: “Thiếu phu nhân, thiếu gia căn dặn, mấy ngày cậu ấy không có ở nhà cô không được phép ra ngoài.”
“Cái gì cơ? Tại sao tôi lại không được đi?” Đỗ Lan Hương nghe tin này như sét đánh ngang tai, Tống Thần Vũ cho cô tự do chưa được một ngày lại hạn chế cô là sao? Anh ta có ý gì đây.
Vú Hoa nhìn biểu hiện như bị đả kích của cô lạnh nhạt nói: “Không tại sao cả, thiếu gia nói sao cô làm vậy đi, thế mới tốt cho cô.
Gì mà tốt cho cô chứ? Kế hoạch vừa phác thảo trong đầu cô bị câu nói này của bà ấy tan thành bọt biển rồi. Có điều cô cũng chẳng thể làm gì, xem ra phải nghĩ cách khác rồi.
Vừa ăn xong Đỗ Lan Hương tính về phòng thì quản gia lại đi đến thông báo: “Thiếu phu nhân, có người tìm cô.”
Không biết có phải cô ảo giác hay không lại nghe ra giọng nói của ông ta có chút vui sướng.
“Là ai?” Đỗ Lan Hương hỏi, thứ lỗi cho cô ở thế giới này cô không quen bao nhiêu người, mà nguyên thân nhân duyên kém hẳn sẽ không có bạn bè thân thiết gì đi.
“Người mà đáng lẽ ra phải là thiếu phu nhân của chúng tôi.” Chu Thượng như có như không trả lời.
Đỗ Lan Hương nghe vậy mơ màng, rốt cuộc là ai? Theo lời quản gia nói vậy lẽ nào là tình cũ của Tống Thần Vũ sao?
Đỗ Lan Hương hoàn toàn không biết nên hỏi lại: “Cô ta là ai? Tình cũ của thiếu gia các người sao?”
“Tình cũ, thiếu phu nhân cướp vị hôn phu của người ta lại nói là tình cũ sao?” Chu Thượng có chút mỉa mai.
“Tức là cô ta từng là vị hôn thê của thiếu gia các người sao?” Đỗ Lan Hương nắm bắt điểm chính.
Chu Thượng cười nhạt không nói gì, một cô hầu lại xen vào: “Đúng rồi đấy, người ta vốn dĩ sắp thành vợ thiếu gia không ngờ lại có trà xanh nào đấy không biết xấu hổ xen ngang, chậc chậc, thật sự là đáng thương.”
“Cô ta tên gì?” Đỗ Lan Hương lại nhìn quản gia hỏi, cô làm sao biết vị hôn thê của Tống Thần Vũ là người nào, nếu như nói ra cái tên cô còn có thể nhớ, dù sao cô cũng đâu đọc hết bộ truyện này.
“Cướp hôn phu của người ta giờ còn không nhớ tên cơ đấy, trà xanh thời nay đúng là ti bỉ.” Cô hầu kia vẫn cố tình nói, mà quản gia ở đó cũng không nói gì, dường như dung túng cho cô ta nói.
Đỗ Lan Hương lười nói lại cô ta, chỉ nhìn quản gia.
Chu Thượng trong lòng đầy hoài nghi lại nói ra một cái tên: “Lý Kim Yến.”
“Lý Kim Yến.” Đỗ Lan Hương lẩm bẩm, cái tên này cô hoàn toàn không nhớ rõ, cũng không có chút thông tin nào về người này.
Cô thở dài một hơi lại bảo: “Cho người vào đi.”
Mặc dù không biết Lý Kim Yến gặp mình có chuyện gì nhưng trước tiên vẫn cứ phải cho người vào trước.
Chu Thượng nhìn cô một cái mới đi ra bên ngoài, ông ta còn tưởng cô sẽ không gặp Lý Kim Yến không ngờ lại cho người vào, đúng là ngoài suy đoán của người khác.
Chưa đầy năm phút quản gia đã dẫn theo một cô gái xinh đẹp đi vào, vừa nhìn cô ta Đỗ Lan Hương liền sững sờ trong giây lát, không phải cô sững sờ vì sắc đẹp của cô ta mà vì cô nhận ra, cô gái này là người đã đẩy cô vào người Tạ Phi Phi trong bữa tiệc tối hôm đó.
Không ngờ cô ta vậy mà là hôn thê cũ của Tống Thần Vũ, chẳng trách lại muốn hãm hại cô.
“Trịnh Lan Hương.” Vừa bước vào cửa Lý Kim Yến nhìn thấy Đỗ Lan Hương đã nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô, nói đúng hơn là gằn từng chữ.
Đỗ Lan Hương biết cô ta tìm mình không có chuyện tốt lại hỏi: “Cô muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Sau câu hỏi của cô Lý Kim Yến không nói không rằng đi đến trước mặt cô giơ tay lên, Đỗ Lan Hương biết cô ta muốn làm cái gì, trước khi bàn tay kia hạ xuống mặt mình cô đã nhanh chóng bắt lấy, còn bóp thật chặt, đối với những người muốn hại mình cô sẽ không nương tay.
“Buông tay tôi ra.” Lý Kim Yến đau muốn chảy nước mắt, tức giận ra mặt, cô ta không nghĩ mình lại không những không thành công tát Đỗ Lan Hương mà còn bị người bắt được tay, hai mắt nổ đom đóm.
Nhóm người hầu thấy có kịch hay để xem liền kéo nhau ra phòng khách, bỏ bê công việc, hiện tại vú Hoa đang ở ngoài vườn nên bọn họ không sợ, còn quản gia, ông ấy thường sẽ không nói gì nên bọn họ cứ thế làm tới.
“Có gì thì nói bằng miệng, vào nhà người khác không chào hỏi mà đã động tay động chân là vô phép đấy biết không? Cô có học qua lớp 1 chưa?” Đỗ Lan Hương vẫn chưa thả tay ra ngược lại bóp chặt thêm một chút nữa.
“Đau, Trịnh Lan Hương, người phụ nữ ti tiện này, mau buông tôi ra.” Lý Kim Yến đau đến kêu cha gọi mẹ.
Chu Thượng nhìn cảnh tượng này vẫn chưa lên tiếng, không thể không nói người phụ nữ này ra tay cũng đủ ác, bàn tay của Lý Kim Yến trắng bệch không còn một giọt máu.
“Nếu cô còn chửi tôi bẻ gãy tay cô còn có thể, cô tin không?” Đỗ Lan Hương lạnh giọng cảnh cáo.
“Cô…” Lý Kim Yến rất muốn chửi người phụ nữ này nhưng hiện tại cô ta vô cùng đau đớn không dám manh động.
Đỗ Lan Hương thấy người cũng ngoan ngoãn một chút mới nới lỏng tay ra nhưng vẫn một mực nắm cổ tay của đối phương, ai biết thả cô ta ra cô ta có làm hành động điên rồ gì hay không, tốt nhất cứ nắm như vậy hỏi chuyện.
“Tốt lắm, tôi hỏi cô trả lời, nếu trả lời không thành thật đừng trách tôi không khách khí.”
“Trịnh Lan Hương, cô đừng có vênh váo, nếu cô dám làm gì tôi nhà họ Lý nhất định sẽ không tha cho cô.” Lý Kim Yến cũng không chịu thua, lôi người nhà ra làm bia đỡ cho mình.
Đỗ Lan Hương lại chẳng sợ hãi nói: “Vậy tôi cũng muốn xem nhà họ Lý sẽ làm gì tôi, hay là tôi bẻ tay cô trước nhé?”
Dứt lời Đỗ Lan Hương cũng chuyển động bàn tay bẻ ngược tay của Lý Kim Yến ra sau.
Lý Kim Yến lập tức bị dọa sợ vội vàng nói: “Trịnh Lan Hương mau dừng tay.”
Thế nhưng Đỗ Lan Hương dường như không nghe thấy lời cô ta nói, phút chốc phòng khách phát ra âm thanh răng rắc. Theo sau đó là tiếng hét của Lý Kim Yến: “Aaaaa.”