Chiếc xe chạy bon bon trên đường cuối cùng dừng lại trước một tiệm mỳ nhỏ ven đường.
Giờ này cũng đã nửa đêm không tìm đâu ra nhà hàng nào còn mở cửa, chỉ có mấy quán nhỏ bán đồ ăn đêm, cho nên không còn lựa chọn khác chiếc xe phải dừng ở đây.
Tống Thần Vũ vốn dĩ không muốn, còn bảo tài xế chạy một mạch về biệt thự thế nhưng Đỗ Lan Hương lại giở giọng đe dọa, nếu không dừng xe cô sẽ nhảy xuống, Tống Thần Vũ ban đầu còn không quan tâm nào ngờ cô lại làm thật, lúc cánh cửa sắp mở ra anh đã nổi gân xanh mà tức giận đồng ý.
Không thể không nói Đỗ Lan Hương vì cái ăn lại rất liều mạng.
Nhìn thấy tiệm mỳ trước mắt cô không màng tất cả chạy nhanh vào bên trong dõng dạc gọi: “Bà chủ, cho cháu hai tô mì bò.”
“Hây, cô gái à, tôi chuẩn bị đóng cửa rồi.” Bà chủ thờ dài nói.
Đỗ Lan Hương nghe vậy bày ra bộ dáng tội nghiệp năn nỉ: “Cô à, con rất đói bụng, cô có thể ở lại thêm chút nữa làm cho con bát mì không? Nhà con rất xa, phải đi tận nửa tiếng mới tới.”
Lúc này Tống Thần Vũ đi đến nghe thấy lời này của Đỗ Lan Hương không khỏi liếc nhìn cô một cái, người phụ nữ này không ngờ còn có biệt tài nói điêu, đúng là đánh giá thấp cô ta.
Đỗ Lan Hương đang đói bụng coi như không nhìn thấy cái liếc dọc này của anh ta, bà chủ nhìn hai người lưỡng lự một chút lại nói: “Được rồi, vậy để tôi đi làm cho cô cậu.”
“Vâng, cảm ơn bà chủ, cô là người tốt nhất cháu từng gặp.” Đỗ Lan Hương sắp được ăn vô cùng vui sướng, lại ngồi xuống cái ghế ngay đó.
Tống Thần Vũ ngồi đối diện cô, lạnh giọng nói: “Tôi có nói sẽ ăn mỳ bò sao?”
“A, không phải bình thường anh toàn ăn bò à?” Đỗ Lan Hương bĩu môi, người này tính làm khó cô đây mà.
“Trịnh Lan Hương, tối nay cô rất gan, nói vậy cô cũng đã sẵn sàng bị trừng phạt phải không?” Tống Thần Vũ lại nở nụ cười nham hiểm.
Đỗ Lan Hương hừ lạnh: “Miệng anh lúc nào cũng chỉ treo hai từ “trừng phạt” mới vui à, tôi nói này đại thiếu gia, tôi mà sợ anh đã tự tử lâu rồi, còn để anh đe dọa, hành hạ khắp nơi sao, lại nói vốn dĩ tôi cũng chết qua một lần rồi.”
Câu cuối Đỗ Lan Hương nói rất nhỏ nhưng Tống Thần Vũ tai thính nghe trọn vẹn câu đó của cô, anh nhíu mày hỏi: “Chết một lần?”
Đỗ Lan Hương không thèm để ý đến anh, Tống Thần Vũ lại không buông càng thêm âm trầm: “Nói, cô chết lúc nào?”
“Xì, anh đang quan tâm tôi sao?” Đỗ Lan Hương trêu ngược.
“Nếu cô không nói đúng trọng tâm thì đừng mong có thể ăn.” Tống Thần Vũ đe dọa.
Vì cái ăn Đỗ Lan Hương tạm thời đầu hàng nham nhảm nói: “Lần trước anh để tôi dưới hồ lạnh, khiến tôi hôn mê sâu, đấy không phải chết qua một lần à? Anh còn muốn hỏi không?”
Bà chủ vừa vặn bê mỳ đi tới, nghe hai người lời qua tiếng lại không nhìn được nói: “Vợ chồng trẻ à, nên yêu thương nhau một chút tình cảm mới bền chặt, chàng trai này, không phải tôi nói gì cậu, vợ cậu xinh đẹp thế này cậu nên phải giữ chặt, đối xử với cô ấy thật tốt, nếu không mất vợ như chơi.”
“Không phải chuyện của bà.” Tống Thần Vũ nghe mấy lời này không vui bắt đầu nạt nộ người.
Bà chủ giật mình một cái, im hẳn không dám nói gì, lại nhanh chóng vào bên trong.
Đỗ Lan Hương thở dài: “Anh không thích nghe cũng không nên dọa bà ấy như vậy chứ, nói thế nào bà ấy cũng không hiểu chuyện giữa tôi và anh.”
Tống Thần Vũ lại trừng mắt với cô một cái, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng. Đỗ Lan Hương lười phản bác anh lại lấy đũa với thìa bắt đầu ăn mỳ.
Có cái gì đó vào bụng đúng là khiến người ta thật dễ chịu, Đỗ Lan Hương rất nhanh ăn hết nửa tô mỳ lại thấy người đối diện không có động tĩnh gì, cô dừng ăn một chút ngước mắt nhìn anh hỏi: “Sao thế? Anh mau ăn đi để mỳ nở không ngon đâu, bà chủ ở đây nấu ăn rất ngon, có thể nói ngang tay với cô Tư đấy, đảm bảo hợp khẩu vị của anh.”1
Mặc dù cô nói thế Tống Thần Vũ cũng không ăn, cô lại trêu: “Hay là anh muốn tôi đút cho anh để tăng tình cảm?”
Dứt lời Đỗ Lan Hương lại hành động thật, cô để đôi đũa của mình xuống, rút lấy một đôi đũa lau sạch sau đó hướng tới tô mỳ của anh, thế nhưng chưa kịp đụng một bàn tay nhanh chóng bắt lấy tay cô, sau đó rút lấy đôi đũa trong tay của cô ra, thờ ơ nói: “Tôi tự ăn được.”
“À, vậy tùy anh, chúc anh ngon miệng.” Đỗ Lan Hương lại tiếp tục ăn mỳ của mình, người đàn ông này cứ phải giở chút chiêu trò mới ăn, đúng là phiền phức.
Bệnh viện trung tâm thành phố Ban Mai.
Đèn trong phòng cấp cứu cũng chịu tắt, cửa phòng mở ra, bác sĩ còn chưa kịp tháo khẩu trang Vũ Thiên Hoàng đã vội vàng hỏi: “Vợ con tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ thở hồng hộc, đối diện với vẻ sốt ruột của người chồng lại thản nhiên nói: “Không sao rồi, lần này coi như may mắn giữ được đứa bé nhưng nếu còn lần sau chắc chắn sẽ không giữ được, cho nên anh liệu mà chăm sóc vợ mình, đừng để chuyện này xảy ra nữa.”
“Được, tôi biết rồi.” Vũ Thiên Hoàng thở nhẹ một hơi, ngồi ba tiếng đồng hồ hắn như ngồi trên đống than, trong lòng có hàng vạn con kiến bò qua, lo lắng không dứt, bây giờ nghe tin vợ con bình yên hắn đã bình tĩnh trở lại.
“Anh biết thì tốt, sức khỏe của cô ấy còn yếu cần phải ở bệnh viện theo dõi mấy hôm, khi nào ổn mới được xuất viện, anh đi làm thủ tục nhập viện đi.” Bác sĩ nói.
Vũ Thiên Hoàng lại bảo: “Tôi muốn gặp vợ trước.”
Thấy hắn nóng lòng bác sĩ cũng chấp thuận.
Vũ Thiên Hoàng nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu vừa hay Tạ Phi Phi cũng chợt tỉnh, nhìn thấy hắn cô khó khăn nói: “Hoàng, sao, sao rồi, con của chúng ta sao rồi.”
“Không sao rồi, em đừng lo lắng, em vừa tỉnh đừng ráng sức, ngủ thêm chút nữa đi.” Vũ Thiên Hoàng quỳ xuống cạnh giường nắm lấy bàn tay của Tạ Phi Phi.
Cô ta nghe vậy an tâm hơn hẳn: “Thế thì tốt quá rồi, em còn nghĩ còn xảy ra chuyện.”
“Có anh ở đây hai mẹ con em không thể xảy ra chuyện gì, anh sẽ không tha cho kẻ đã làm em sợ.” Vũ Thiên Hoàng nhẹ giọng an ủi.
Nhắc đến người đẩy mình Tạ Phi Phi cũng trầm đi hẳn lại hỏi: “Em nhớ không nhầm người đẩy em là Trịnh Lan Hương, anh định xử lý cô ta thế nào? Nói thế nào cô ta hiện tại cũng là vợ của Tống Thần Vũ, hay là bỏ qua đi, em và con cũng không sao rồi.”
“Không được, em có biết mình sắp mất con không, làm sao anh có thể nói tha liền tha được.” Vũ Thiên Hoàng nghiến răng nói.
Tạ Phi Phi nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, Trịnh Lan Hương có thể nhằm vào cô nhưng tuyệt đối không nên nhằm vào con cô.
Suy nghĩ xong cô lại nói: “Vậy được, tất cả nghe anh.”
“Ừm, vợ ngoan của anh, em đừng bận tâm chuyện này, hãy ngủ cho lại sức, anh bên cạnh em.” Vũ Thiên Hoàng vô cùng ôn nhu nói.
Tạ Phi Phi mỉm cười dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bên này hai người ăn uống xong Tống Thần Vũ là người trả tiền, lúc anh đưa tờ năm trăm bà chủ lại khó xử nói: “Cậu à, có tiền lẻ không, hai tô chỉ có sáu chục tôi, cậu đưa năm trăm tôi không có tiền thôi, hôm nay không biết thế nào khách đến toàn đưa năm trăm, tôi lại thối hết tiền lẻ rồi.”
Tống Thần Vũ cảm thấy phiền phức lại nói: “Không cần thối.”
Bà chủ có vẻ khó xử, Đỗ Lan Hương đành lên tiếng: “Bà chủ à, anh ấy không có tiền thối đâu, cô cứ giữ đó đi, hôm nào cháu ghé ăn không phải đưa tiền nữa.”