“Đều không phải.” Tống Thần Vũ siết chặt cái hộp, cơ thể hơi run nhẹ.
Đỗ Lan Hương cảm nhận được điều này cô lại hỏi: “Vậy vì cái gì? Anh nói rõ xem nào?”
Tống Thần Vũ mím chặt môi một lúc như thể không muốn nói ra điều này, Đỗ Lan Hương thấy anh đấu tranh tâm lý lại bảo: “Anh không nói thì thôi, em xem như anh không muốn có con với em.”
Tống Thần Vũ thấy cô làm mặt lạnh với mình liền vội vàng giải thích: “Anh không ghét trẻ con, càng không ghét con của chúng ta, anh chỉ là… chỉ là không muốn đứa trẻ sinh ra phải chịu cực hình như anh.”
Nghe anh nói Đỗ Lan Hương lập tức ngộ ra, làm sao cô có thể quên được chuyện lời nguyền chứ, hóa ra anh là lo nghĩ cho tương lai của đứa trẻ.
Đỗ Lan Hương thở nhẹ trong lòng đưa tay ôm lấy anh nhẹ giọng nói: “Không sao, không sao cả, mọi chuyện sẽ ổn thôi, con chúng ta sẽ mạnh mẽ như anh.”
“Lan Hương, anh xin lỗi, em có giận anh không?” Tống Thần Vũ lo lắng hỏi, anh rất sợ cô sẽ không để ý mình, cũng không biết từ lúc nào anh lại có nỗi sợ này.
“Sao có thể, em hiểu mà, không có con cũng không sao mọi chuyện cứ theo lẽ thường đi.” Đỗ Lan Hương an ủi anh, cô không phải quá khao khát có con nhưng cô cũng muốn có một gia đình hoàn hảo.
Thôi vậy, nếu anh sợ hãi cô sẽ không gây áp lực cho anh.
“Em rất muốn có con sao?” Tống Thần Vũ lại cẩn thận hỏi, vấn đề này hai người dường như chưa từng bàn bạc qua, hôm nay đụng tới anh lại có chút thấp thỏm trong lòng.
Chuyện con cái anh thực sự không nghĩ tới, anh bị nguyền rủa rất sợ lời nguyền này sẽ truyền đến cho con mình, nỗi khổ bị biến thành sói anh là người hiểu rõ nhất, chính vì thế mà anh mới không muốn có con.
Đỗ Lan Hương nhìn anh trầm mặc, điều này lại khiến Tống Thần Vũ càng thêm lo lắng, nếu cô muốn có con mà anh không thể cho cô sẽ bỏ anh đi theo người khác thì anh phải làm sao?
Đỗ Lan Hương không đọc được suy nghĩ của anh nên không biết anh đã nghĩ như thế, cô không nói là vì không biết phải trả lời anh thế nào, nói không muốn là nói dối còn nói muốn anh sẽ khó xử.
Hai người mang theo hai tâm trạng khác nhau không ai ngủ yên.
Ngày hôm sau đi làm Hoàng Khang nhìn thấy Tống Thần Vũ thỉnh thoảng thất thần lại hỏi: “Có chuyện gì nữa à? Trông cậu chán đời vậy?”
“Hoàng Khang, tôi hỏi câu phụ nữ rất muốn có con sao?” Tống Thần Vũ đột nhiên hỏi câu này khiến Hoàng Khang hoang mang.
“Cậu sao thế, lại đi hỏi câu ngớ ngẩn này?”
“Cậu trả lời tôi đi.” Tống Thần Vũ vô cùng nghiêm túc.
Thấy vậy Hoàng Khang để hai ngón tay lên cằm nói: “Phải nói sao cho cậu hiểu đây, chuyện con cái cũng tùy người, không phải ai cũng mong muốn có con nhưng đã kết hôn thì không tránh được việc này.”
“Vậy sao, nếu phụ nữ không có con có buồn không?” Tống Thần Vũ lại hỏi thêm một câu ngớ ngẩn.
“Hừm, bây giờ tôi hiểu rồi, lẽ nào cậu hoặc Trịnh Lan Hương vô sinh không thể có con sao?” Hoàng Khang bất chợt ngộ ra, hỏi sao cái tên Tống Thần Vũ này lại kỳ lạ như vậy.
Tống Thần Vũ nổi gân xanh đầy trán, miệng cũng giật giật mấy cái: “Vô sinh cái gì, đừng có mà nói bậy, cả tôi và cô ấy đều mạnh khỏe.”
“Nếu không thì sao tôi cũng chỉ đoán thôi mà.” Hoàng Khang nhún vai, ai biết được ý nghĩ của người này.
“Lan Hương muốn có con nhưng tôi lại không muốn, cô ấy nói không sao nhưng tâm trạng không ổn, sáng nay tỉnh dậy cũng không nói với tôi câu nào.”
Bình thường anh đi cô còn hôn anh một cái hoặc nói vài câu ngọt ngào như “ông xã đi làm vui vẻ” nhưng sáng nay cái gì cũng không có làm anh thật bất an.
“Hả? Cậu không muốn có con, cái chuyện này mà cậu cũng có thể nói với cô ấy sao? Không đúng, trước tiên cậu nói cho tôi biết vì sao lại không muốn có con?” Hoàng Khang bật chế độ tò mò.
“Lời nguyền.” Tống Thần Vũ chỉ nói ra hai chữ không nói gì thêm.
Nhiêu đó cũng đủ để Hoàng Khang hiểu vấn đề, sắc mặt của hắn cũng không được tốt: “Thế tôi mới nói cậu đến Miên thử xem, bây giờ cậu đâu phải sống một mình còn vợ cậu, con cậu. Bất kể người phụ nữ nào cũng ao ước có một kết tinh tình yêu với chồng mình, cậu không đồng ý có khác nào không để cô ấy trong lòng, người ta buồn là phải rồi.”
Nghe Hoàng Khang nói Tống Thần Vũ cũng lâm vào trầm lặng, hai tay vò tài liệu lúc nào không biết.
Buổi tối trở về nhà Đỗ Lan Hương cũng không chạy ra đón anh như mọi khi điều này càng khiến trong lòng Tống Thần Vũ trùng xuống, anh cảm thấy trống vắng không nói nên lời.
“Mừng thiếu gia về.” Đám người hầu trong nhà thấy anh vội cúi chào.
Tống Thần Vũ đâu thiết tha lời chào của bọn họ anh chỉ hỏi: “Thiếu phu nhân đâu?”
“Dạ thiếu gia, cô ấy ở trong phòng.” Một người hầu trả lời.
Tống Thần Vũ nghe vậy liền đi lên lầu, đến trước cửa phòng anh lại do dự, lần đầu tiên gõ cửa: “Lan Hương, anh về rồi, anh vào trong được không?”
Bên trong không có dấu hiệu gì, anh lại hỏi lần hai: “Lan Hương, anh vào nhé?”
Tống Thần Vũ chờ không nổi nữa liền mở cửa ra, bên trong phòng ốc tối om anh tiện tay bật đèn lên, phòng vừa sáng Tống Thần Vũ cũng nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường.
Anh từng bước tiến về phía giường lại thăm dò: “Lan Hương.”
Cô chẳng có phản ứng gì, thân hình co quắp trên giường, Tống Thần Vũ nghĩ cô còn giận mình nên không dám nói thêm câu gì, phút chốc đứng tại chỗ lúng túng.
Căn phòng im lặng bỗng nhiên phát ra tiếng rên rỉ thu hút sự chú ý của Tống Thần Vũ, anh vội vàng lật người cô lại không ngờ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch đau đớn của anh.
“Lan Hương, Lan Hương em làm sao vậy?” Tống Thần Vũ có chút hoảng hốt.
“Người đâu, gọi cấp cứu cho tôi.”
Giọng nói của Tống Thần Vũ vang vọng cả căn biệt thự, đánh thức Đỗ Lan Hương, cô kéo tay anh nói: “Thần Vũ, không cần, em không sao cả đừng gọi bác sĩ.”
“Em, em đau đớn như vậy còn bảo không sao, không được, các người, các người mau gọi bác sĩ đến đây cho tôi.” Tống Thần Vũ cuống cuồng cả lên.
Đỗ Lan Hương đau đớn nhưng vẫn cố gắng nói: “Em chỉ bị đau bụng kinh thôi, qua một lát là ổn, anh đừng lo.”
“Đau bụng kinh là thế nào?” Tống Thần Vũ đột nhiên không hiểu.
Đỗ Lan Hương gắng gượng giải thích: “Phụ nữ mỗi tháng đều đến kỳ kinh nguyệt chắc anh cũng biết điều này, tùy vào thể trạng của mỗi người sẽ có biểu hiện khác nhau, em mỗi khi đến tháng đều đau bụng như vậy, chuyện này là bình thường nên anh không cần lo, qua một hồi là tốt rồi.”
“Nhưng mà trông em rất đau, anh, anh phải làm sao?” Tống Thần Vũ bối rối hỏi, anh không tiếp xúc nhiều với phụ nữ nào biết đến tháng sẽ đau như vậy.
“Không cần làm gì, ôm em một lát, xoa bụng cho em là được rồi.” Đỗ Lan Hương nói, ban nãy cô vừa uống bát canh gừng nhưng chưa thấy thuyên giảm, cô lại không muốn dùng thuốc nên đành chịu đau.
Một lúc rồi qua cô cũng không sợ đau.
Tống Thần Vũ nghe cô nói lập tức kéo cô vào trong vòng ôm của mình khẽ siết chặt, mong cô có thể bớt đau.
Thế nhưng cái ôm này của anh lại khiến cô đau hơn, Đỗ Lan Hương phải nhắc nhở: “Anh đừng siết chặt như thế thả lỏng tay một chút, nếu không anh xoa bụng giúp em đi.”
Đỗ Lan Hương nói gì Tống Thần Vũ đều làm theo, anh đưa tay xuống bụng cô xoa đều khoang bụng, chuyển động vừa phải không nhanh không chậm.
Đỗ Lan Hương cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều lại dụi vào người anh như một con mèo nhỏ lười biếng.
Tống Thần Vũ thi thoảng nhìn sắc mặt của cô thấy đã hòa hoãn rất nhiều anh mới yên tâm.
“Lan Hương, em còn giận anh sao? Nếu em muốn có con vậy chúng ta liền sinh một đứa đi.” Tống Thần Vũ đột nhiên nói ra lời này khiến Đỗ Lan Hương phút chốc kinh ngạc.