Cô đau lòng , bất lực nhưng đâu hay biết ở nơi phương trời xa xôi kia , cũng có một người đàn ông đau khổ vì cô ...
°°°
Từ tối hôm đó cô không tới bệnh viện nữa , đơn giản cô sợ hãi khi gặp anh , trong tiềm thích muốn trốn tránh . Nhưng Trịnh Vũ Kình cũng không liên lạc với cô . Nó như một cơn bão dập tắt hết tất cả hy vọng của cô .
Hoàng hôn buông xuống , Hạ Tử Ngôn lén lút chạy tới bệnh viện gặp anh mới biết anh đã xuất viện từ lâu . Cô hoang mang chạy khắp nơi tìm anh , kí túc xá , thư viện , những nơi anh thường đi nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy .
Sợ hãi , bất lực , mệt mỏi dâng lên Trịnh Vũ Kình , anh đi đâu rồi ... ?
Cô ngồi bên góc cây ngục đầu xuống khóc , em xin lỗi , anh trở về được không ... ?
Phải chăng cô đã ích kỉ ? Cô không nên bắt đầu cuộc tình này ... ?
Một khăn tay đột nhiên đưa tới trước mặt cô . Trịnh Vũ Kình quỳ một chân bàn tay dịu dàng xoa lấy mái tóc dài , khuôn mặt trắng bệt không giọt máu nhưng giọng nói vẫn ấm áp làm trái tim cô tan chảy .
" Đừng khóc nữa ... "
Hạ Tử Ngôn nhào tới ôm anh , Anh vẫn còn ở đây , anh không có rời xa cô !
" Đứng lên đi em . " Anh cố gắng chịu đựng sức nặng của cô , gần như muốn ngã quỳ xuống đất .
" Không ! " Hạ Tử Ngôn ôm chặt lấy anh , cô không thể để mất anh lần nữa !
Trịnh Vũ Kình phì cười :" Em nặng quá , anh sắp té rồi . "
Phút chốc đỏ bừng mặt , Cô lập tức đứng dậy kéo anh đứng lên mỉm cười e thẹn . Hai người cùng nắm tay trên con đường phố dài , không ai nói một lời .
Tới khu kí túc nữ , Trịnh Vũ Kình hôn lên trán cô một nụ hôn dài , giọng nói trầm ấm .
" Anh rất coi trọng trong trắng của người phụ nữ nhưng em càng quan trọng hơn . Mấy ngày qua không có em bên cạnh , anh không thể nào chịu đựng nổi . "
Trịnh Vũ Kình xoa đầu cô , nói tiếp :" Quá khứ của em có lẽ anh chỉ là người bạn của em nhưng anh không quan tâm . Anh chỉ cần hiện tại và tương lai ... "
Dứt lời , anh xoay người rời đi . Nhìn bóng lưng khuất dần của anh , nước mắt chợt rơi xuống . Lời nói của anh như một hứa hẹn như một lò sưởi sưởi ấm trái tim cô ...
Thật tốt , khi có anh .
Mọi chuyện đều diễn ra bình thường , cô và anh vẫn tiếp tục cuộc sống đại học .
Người ta thường nói , tình yêu là tạm bợ . Cô không thích tạm bợ chỉ muốn một tình yêu vĩnh cửu .
Cô tìm thấy rồi , tìm thấy một trạm xe cùng cô đi vĩnh viễn không dùng chân .
Trịnh Vũ Kình ...
Thành phố F , biệt thự Phó gia .
Du Khả Uyên ngồi trên sopha cùng Phó Luật xem thời sự , bộ áo bầu màu vàng che lại cái bụng bầu nhô lên .
Phó Tử Hiên chầm chậm đi xuống , cô lập tức đi tới đỡ anh , Phó Luật mỉm cười đi lên đầu dành thời gian cho hai đứa trẻ .
Phó Tử Hiên lạnh lùng dứt tay ra , ngồi trên sopha chờ thư ký đến . Cảm nhận được cái bụng nhô lên của cô ta , trong lòng thầm rung động .
" Anh biết không , con chúng ta được ba tháng rồi . " Du Khả Uyên mỉm cười xoa bụng , cầm lấy tay anh bỏ lên bụng mình , cảm nhận sinh mệnh của một đứa trẻ .
Phó Tử Hiên thoáng bỡ ngỡ , rút tay ra :" Con chúng ta ? Một lần là trúng cơ à ? Nếu không phải ba tôi kêu cô ở đây liệu cô có thể ngồi ở đây ? "
Phó Tử Hiên cười khinh miệt , đúng lúc này thư ký anh tới đưa anh lên phòng .
" Hạ tiểu thư vẫn bình an ở Úc . Anh Trịnh đã mướn căn nhà gần trường hai người hiện đang sống chung , tình cảm hai người rất tốt ! "
Phó Tử Hiên mệt mỏi nằm trên ghế , ra hiệu cho thư ký bỏ tài liệu ở đây , ra ngoài .
Đêm dài đêm mơ mộng
Nỗi nhớ lẫn cô đơn
Căn phòng bốn góc tường
Chỉ mình anh đơn độc
Lãnh lẽo và bi thương
Dù biết là đau khổ
Nhưng vẫn cố chấp yêu
Dù biết tim tan nát
Nhưng vẫn không buông bỏ
Dù biết tình không còn
Nhưng vẫn ngồi mong chờ ...
Có một loại đau thương , ngay cả khóc cũng không thể chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo ...