Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 97: Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành



Phương Tấn lại nhìn điện thoại, hận không thể trực tiếp xóa bỏ người dùng chung đó.

Nhưng anh ta không dám.

Vội vàng tiến lên: “Cô Tô, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”

Tô Nhược Hân liếc nhìn chiếc xe đằng sau Phương Tấn: “Anh ấy thật sự không có ở đó?” Dương Mỹ Lan từng nói, trước khi có quần áo mới thì sẽ không gặp Hạ Thiên Tường, thế nên, cô không định để Hạ Thiên Tường và Mỹ Lan gặp nhau trước.

Đã nói là một giờ chiều, thì là một giờ chiều.

“Cậu Hạ đi họp rồi.” Nếu như không phải họp, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ đích thân đến đưa đón Tô Nhược Hân.

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tấn đã cảm thấy đau đầu.

Đường đường là cậu Hạ, mà cũng có lúc bằng lòng làm tài xế cho người khác, còn vui vẻ chịu đựng, hận không thể lúc nào cũng làm tài xế cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lúc này mới nói địa chỉ trung tâm thương mại, gật đầu: “Đi thôi.”

Cô đến muộn, để Dương Mỹ Lan đợi lâu thì không hay.

Hơn nữa, Hạ Thiên Tường đang họp, bây giờ Phương Tấn rất nhàn rỗi, tìm việc cho anh ta làm thì sẽ tốt hơn cứ xem điện thoại mãi, cô cũng coi như là gián tiếp bảo vệ đôi mắt giúp cho Phương Tấn.

Ở cửa bên của trung tâm thương mại, Tô Nhược Hân vừa xuống xe đã nhìn thấy Dương Mỹ Lan ngồi trên xích đu, lướt điện thoại đợi cô, cũng may là có Phương Tấn đưa cô đi, cô chỉ mất mười phút là đã đến nơi rồi.

“Mỹ Lan, đi thôi.”

Gia cảnh nhà Mỹ Lan khá giả, thế nên chọn trung tâm thương mại cũng chọn nơi gần như tốt nhất thành phố T rồi.

“Tô Nhược Hân, cậu nói xem Hạ Thiên Tường thích kiểu ăn mặc thế nào? Là kiểu ngây thơ hay là trưởng thành?” Quần áo của hai phong cách ngây thơ và trưởng thành là hoàn toàn khác nhau.

Tô Nhược Hân nhớ lại trang phục mà Hạ Thiên Tường tặng cho cô, sau đó không nghĩ nhiều, nói: “Phù hợp với bản thân cậu là được.”

Coi như là phong cách thiếu nữ đi, cô và Dương Mỹ Lan là thiếu nữ trong sáng, thế nên quần áo mà Hạ Thiên Tường tặng cô đều là quần áo thiếu nữ.

“Sao cậu biết thế?” Dương Mỹ Lan lựa một cửa hàng phong cách thiếu nữ, đi vào trong.

“Anh ấy… quần áo mà mẹ anh ấy tặng tớ đều rất phù hợp với độ tuổi của tớ, nghĩ lại thì gu thẩm mỹ của anh ấy với mẹ chắc là giống nhau.” Cô tuyệt đối sẽ không nói với Dương Mỹ Lan, thực ra quần áo nhà họ Hạ tặng cho cô đều là Hạ Thiên Tường tặng cho cô.

Cô không muốn Dương Mỹ Lan hiểu lầm cô.

Quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Tường chính là cô là ân nhân cứu anh một mạng.

Không còn gì khác nữa.

“Tô Nhược Hân, bộ này có đẹp không?” Dương Mỹ Lan ướm thử một chiếc váy liền áo màu trắng lên người, rất xinh đẹp.

“Đẹp quá, mau đi thử đi.”

Thế là, Tô Nhược Hân ngồi trên sofa, đợi xem Dương Mỹ Lan thử quần áo.

Thử hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng Dương Mỹ An mua hai bộ ở cửa hàng này.

Đổi một cửa hàng khác, lại mua thêm hai bộ.

Mua được bốn bộ, Dương Mỹ Lan hài lòng: “Tô Nhược Hân, tớ có chứng khó lựa chọn, tớ thấy bộ nào cũng đẹp, cậu nói xem buổi chiều tớ nên mặc bộ nào đây?”

“Mặc chiếc váy màu be đó đi, vừa thiếu nữ lại vừa đoan trang.” Tô Nhược Hân nghĩ một lát, chọn giúp Dương Mỹ Lan.

“Ồ, vậy lấy bộ đó đi. Tô Nhược Hân, tớ yêu cậu chết mất, nếu cậu không chọn giúp tớ, tớ nghĩ mình chọn đáng sáng mai cũng không xong mất. Đúng rồi, cậu có muốn mua hai bộ không? Tớ chọn cho cậu.”

Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn bộ đồng phục trên người, cô cảm thấy khá ổn: “Không cần đâu.”

Những bộ quần áo mà Hạ Thiên Tường tặng cô, cô cũng chỉ là lúc mặc về nhà thì đắc ý một chút, sau đó thì cất đi, không mặc thêm lần nào nữa.

Không phải đồ của mình, mặc lên luôn cảm giác không được thoải mái.

“Tô Nhược Hân, tớ tặng cậu một bộ, như thế được rồi chứ.” Biết Tô Nhược Hân tiết kiệm, không nỡ tiêu số tiền mà cô khó khăn lắm mới tích góp được, Dương Mỹ Lan bèn muốn mua cho Tô Nhược Hân.

“Thật sự không cần mà, mua rồi tớ cũng không có cơ hội mặc, ngày nào cũng phải mặc đồng phục.” Tô Nhược Hân từ chối, Dương Mỹ Lan thường xuyên mang đồ ngon cho cô, cô đã rất cảm kích rồi.

Cũng đâu phải cô muốn xem mắt, cô mặc đồng phục là được rồi.

“Vậy buổi chiều cậu phải đi với tớ đấy.”

“Cậu xem mắt chứ đâu phải tớ.” Tô Nhược Hân cười, vỗ nhẹ lên vai Dương Mỹ Lan.

“Tô Nhược Hân, cậu nói xem nếu anh ấy từ chối tớ ngay tại đó thì tớ phải làm sao?”

“Tớ véo anh ta giúp cậu.”

“Cậu dám?”

“Tớ còn từng thấy cả dáng vẻ mặc áo liệm của anh ta rồi, véo thêm mấy cái có gì mà không được chứ, tớ là ân nhân cứu mạng của anh ta đấy.”

“Cũng phải, nhưng mà trước nay chưa từng nghe nói có người con gái nào có thể lọt vào mắt của Hạ Thiên Tường, tớ cũng không ôm hy vọng gì.” Dương Mỹ Lan tự mình phân tích.

“Có tớ đây mà.” Tô Nhược Hân cười hi hi, càng nhìn Dương Mỹ Lan càng xinh đẹp càng thuận mắt, chị em thân thiết nhất của cô đây, Hạ Thiên Tường không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu anh không đồng ý thì không xong với cô đâu.

Tóm lại, Hạ Thiên Tường muốn lấy vợ cũng chỉ có thể lấy cô bạn thân Dương Mỹ Lan của cô thôi, những người con gái khác đều không được.

“Tô Nhược Hân, cậu mua một bộ đi, hay là, tớ tặng cậu một bộ rẻ rẻ nhé? Như thế cũng được rồi mà.” Cô ta tặng bộ đắt, Tô Nhược Hân kiên quyết không đồng ý, dứt khoát tặng bộ rẻ.

“Tự tớ có tiền mà, không cần cậu mua cho tớ, tớ tự mua.” Thấy Dương Mỹ Lan nhất quyết tặng mình, Tô Nhược Hân quyết định vẫn tự mình mua một bộ là được.

“Lasabe Star đi, tuy rằng là nhãn hiệu nhỏ, nhưng kiểu dáng khá đẹp, lại còn rẻ, đi nào, tớ cùng cậu đi chọn một bộ.”

Kết quả, Tô Nhược Hân chọn một chiếc áo thun màu hồng phối với một chiếc quần bò yếm, cả một bộ mới chỉ hơn ba trăm nghìn, vừa rẻ vừa đẹp.

Xinh đẹp đứng trước gương xoay một vòng: “Mỹ Lan, đẹp không?”

“Đẹp, Nhược Hân của mình đúng là một đại mỹ nhân, cậu nói xem một đại mỹ nhân như cậu, Hạ Thiên Tường lại chưa từng rung động với cậu sao?”

“Đừng đừng, đừng nói cái này, hễ nghĩ đến dáng vẻ mặc áo liệm của anh ta, tớ đã nổi hết da gà rồi, đừng nhắc cái này nữa.”

“Nhưng là áo liệm thì cũng thôi đi, anh ấy cũng đâu phải chết thật, tớ không sợ. Dù sao, tớ cũng thích anh ấy.”

“Được, tớ đứng về phía cậu vô điều kiện. Hi hi, tương lai nếu cậu cùng anh ta sinh con, tớ phải được làm mẹ nuôi đó.” Tô Nhược Hân nói, đẩy mở cửa kính của quán café Đảo Xanh ra.

Đằng sau, Hạ Thiên Tường vừa kết thúc cuộc họp, vội vàng chạy đến, lại trùng hợp nghe hết câu nói cuối cùng của họ.

Mặt đen lại, đứng ở đó, bất động giống như thần giữ cửa vậy.

Bên ngoài quán café Đảo Xanh bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên.

Có nữ sinh đi tới đi lui, vây quanh ở chỗ cửa.

Hoặc là nói chính là vây quanh Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống. Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy đã đến thời gian, nhưng Hạ Thiên Tường vẫn chưa đến, trầm mặt xuống: “Tớ gọi điện thoại thúc giục anh ta.”

“Không cần đâu, tớ từ từ đợi, không sao cả.” Dương Mỹ Lan nắm đôi tay, hơi căng thẳng.

Nhưng Tô Nhược Hân vẫn gọi điện thoại.

Chỉ là còn chưa kết nối, đã nghe thấy Dương Mỹ Lan ở bên cạnh gọi: “Tô Nhược Hân, anh ấy đến rồi, cậu xem kìa, ngay bên ngoài đó.”

Tô Nhược Hân quay người, liếc một cái đã nhìn thấy Hạ Thiên Tường đang bị vây quanh bởi một nhóm người.

Phải đó, cho dù anh bị mọi người vây kín, cũng có thể liếc một cái là nhìn thấy.

Chỉ vì, những nữ sinh đang vây quanh anh đó, chẳng có ai có thể che được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của người đàn ông.

Bên trái bên phải của anh, nữ sinh cao nhất cũng chỉ khoảng 1m7 thôi, đúng là cách biệt quá lớn với chiều cao 1m9 của anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv