“Kiểm tra công trình, phiền mở cửa kiểm tra một chút."
“Ồ.” Tô Nhược Hân bò dậy, chỉnh lại váy trên người, mới mở cửa.
“Xin chào hiệu trưởng Thạch.” Tuy nhiên, lúc cô nhìn thấy người đàn ông phía sau hiệu trưởng Thạch, thì cả kinh, Hạ Thiên Tường, lại là anh: “Anh…”
“Cậu Hạ là người đề xuất thi công công trình lần này, cho nên, phòng ký túc xá của các em được tu sửa lại xong rồi, trường đặc biệt mời cậu ấy tới nghiệm thu thành quả, cậu Hạ, cậu xem hài lòng chứ?”
Hiệu trưởng Thạch khách sáo hỏi Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường xuyên vào ký túc xá của Tô Nhược Hân, khẽ nói: “Tôi có thể vào xem thử sao?”
Vùng trời nhỏ của cô, anh muốn xem xem.
Tô Nhược Hân nhìn hiệu trưởng Thạch, cô dám nói không cho sao: “Hiệu trưởng Thạch mời vào, cậu Hạ mời vào.”
Hạ Thiên Tường vừa vào ký túc xá, Tô Nhược Hân đã có cảm giác áp bách, người đàn ông này quá cao, lúc xây dựng ký túc xá này chỉ có độ cao hai mét tám, anh đi vào liền rõ ràng vô cùng đè ép.
Hạ Thiên Tường tùy ý liếc nhìn một lượt, chỉ vào vị trí sau cửa, nói: “Chỗ này có thể đặt một cây nước nóng lạnh thông minh."
“Vâng, cậu Hạ, tôi sắp xếp ngay.”
“Trên bàn học, sát mặt tường có thể bày thêm một dãy kệ sách.”
“Có thể.” Hiệu trưởng Thạch gật đầu, dù sao cũng là đội công trình bỏ tiền, ông ta chỉ cần gật đầu là được.
“Những thứ này đều sắp xếp tiến hành vào lúc học sinh lên lớp đi, đừng ảnh hưởng học sinh lên lớp.”
“Vâng, cậu Hạ yên tâm, nhất định sắp xếp thỏa đáng." Cảm giác xem ký túc xá học sinh thành nhà mình, sáng tạo như vậy thật sự rất hoàn mỹ.
Đương nhiên, tiền tiêu tốn cũng không rẻ.
Nhưng cậu Hạ thích, vậy thì tiếp tục, hiệu trưởng Thạch rất vui lòng mưu cầu phúc lợi cho học sinh.
Tô Nhược Hân mở to mắt nhìn, điều mình vốn muốn, bị vài ba câu của Hạ Thiên Tường thực hiện rồi.
Anh là thiên sứ của cô sao?
Chỉ là, thiên sứ không cao như anh đi?
Nhìn chằm chằm anh, cô không dời được ánh mắt.
Sau đó, Hạ Thiên Tường và hiệu trưởng Thạch lại nói gì, cô hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Cho tới khi hiệu trưởng Thạch ở trước, Hạ Thiên Tường ở sau, một trước một sau đi về phía cửa, người nhìn chằm chằm trước mắt dời vị trí, Tô Nhược Hân mới hoàn hồn, vội vàng bước theo, bàn tay nhỏ kéo góc áo người đàn ông: “Hạ Thiên Tường, tu sửa trường học là vì tôi sao?”
Lượng công trình lớn như vậy, vài tỷ tuyệt đối không đủ, phải cả chục tỷ, thậm chí nhiều hơn.
Đây không phải tu sửa một căn nhà, mà là toàn bộ tòa nhà ký túc xá.
Nếu là vì cô, cô rất ngượng ngùng.
Mở to mắt chờ đợi câu trả lời của Hạ Thiên Tường, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, trái tim cũng như muốn nhảy lên tới cuống họng.
Công trình lớn như vậy nếu đều là vì một mình cô mà nói, cô không thiếu nổi anh món nợ như vậy.
Cô có bán mình cũng trả không nỗi.
Trừ phi, tương lai cô mở một phòng khám hoặc bệnh viện kiếm tiền trả anh.
Nhưng cũng phải vài năm sau.
Người đàn ông trước mặt khẽ khựng lại, sau đó mở miệng: “Hiệu trưởng Thạch, khoản công trình này phê chuẩn lúc nào?”
“Hơn một tuần rồi, sao vậy?” Hiệu trưởng Thạch không hiểu quay đầu nhìn sang.
Tay Tô Nhược Hân run lên, được rồi, là cô tự mình đa tình.
Hơn một tuần trước, Hạ Thiên Tường còn trong trạng thái hôn mê không tỉnh.
Xem ra, tất cả chỉ là trùng hợp.
Hạ thị có tiền như vậy.
Hỗ trợ xây dựng trường học là chuyện vô cùng bình thường.
Cô nghĩ nhiều rồi.
Cô làm sao đáng để anh bỏ ra vài chục tỷ tu sửa toàn bộ ký túc xá của trung học Khải Mỹ chứ.
Nghĩ tới đây, trong lòng thả lòng, đồng thời không biết là thế nào, lại có chút thất lạc.
Cô đứng ngây ra đó, ngay cả Hạ Thiên Tường biến mất trong tầm mắt lúc nào cũng không biết.
Cho tới khi điện thoại vang lên, mới hoàn hồn.
Là Dương Mỹ Lan.
“Tô Nhược Hân, cuộc điện thoại trước đó của cậu là cái quỷ gì vậy? Canh đậu xanh và khoai lang chiên gì đó, tớ nói với mẹ rồi, gói há cảo đem tới cho cậu, muốn ăn nhân gì?”
“Nhân thịt heo cải trắng rau cần.” Tô Nhược Hân không khách sáo.
“Được, buổi tối đừng ra ngoài ăn, mẹ tớ nấu xong tớ liền xuất phát, đem tới hai chúng ta cùng ăn nóng.”
“Ừa.” Mũi Tô Nhược Hân chua xót, cô thật hạnh phúc: “Đúng rồi, ký túc xá của chúng ta tu sửa xong rồi, rất đẹp, cậu đến sớm chút xem, đảm bảo trong lòng nở hoa.”
“Biết rồi, khoảng bốn giờ tớ xuất phát.”
Dương Mỹ Lan cúp máy, Tô Nhược Hân nghe tiếng tít trong điện thoại, đáy lòng nói không ra cảm giác gì.
Nghiêng người nằm trên giường, chỉ cảm thấy chưa từng thoải mái như vậy.
Đệm giường thoải mái, giống với đệm Hạ Thiên Tường.
Cũng không biết là nhãn hiệu gì, mềm mại, lại không hõm xuống, rất đàn hồi.
Tranh thủ ký túc xá không có ai, cô yên lặng ngồi thiền, khôi phục thân thể.
Vừa ngồi liền hơn hai tiếng đồng hồ.
Bỗng nhiên, trong hành lang truyền tới giọng nói líu ríu hưng phấn của nữ sinh.
“Có cơm rồi, có cơm rồi, bữa trưa nhà ăn cung cấp cơm trưa miễn phí, không ăn lãng phí, cùng đi đi.”
“Ừa, không đi chính là đồ ngốc, nghe nói có cá có thịt, đều rất ngon.”
Có người đi qua cửa phòng Tô Nhược Hân, còn gõ một cái: “Có ai không? Đến nhà ăn ăn cơm trưa miễn phí.”
“Đến đây.” Tô Nhược Hân nghe thấy rồi.
Cô có chút nghi hoặc.
Nhà ăn của trung học Khải Mỹ thực ra thùng rỗng kêu to, bình thường căn bản không mấy học sinh quan tâm.
Bởi vì, thức ăn quá ít, hơn nữa, không hề vệ sinh.
Còn nữa, rất đắt.
Cho nên, học sinh nhất trung căn bản đều ra hàng quán nhỏ bên ngoài giải quyết ba bữa, rất ít ai ăn ở nhà ăn.
Không nghĩ tới hôm nay bữa trưa miễn phí.
Đây là muốn cho học sinh ăn thử một bữa, làm tuyên truyền, sau đó mở lại nhà ăn sao?
Mặc kệ đi, cô chỉ lo đi ăn là được rồi.
Cô là người nghèo, chỉ có chút tiền tiêu vặt.
Sau khi kết thúc thi đại học còn phải chuẩn bị tiền phí cho đại học.
Cũng không biết một học sinh cấp ba như cô có thể kiếm được học phí không.
Với quan hệ của cô và người nhà họ Tô hiện tại, có lẽ Tô Cảnh Đình sẽ không lại cho cô một cắc nào.
Tô Nhược Hân một mình vào nhà ăn.
Thật nhiều người.
Ba năm cấp ba, đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân phát hiện nhà ăn nhiều người như vậy.
Còn nữa, sao trong một đêm đã phát hiện nhà ăn như thay da đổi thịt.
Mặc dù vẫn là nhà ăn trước kia, nhưng đâu đâu cũng lau chùi sạch sẽ.
Bàn ghế cũng bày rất gọn gàng.
Cô theo đám người chen vào, mắt lập tức sáng lên.
Thật nhiều thức ăn.
Đủ loại màu sắc.
Có thể nói là tập trung tất cả đủ kiểu nhà hàng bên ngoài đến nhà ăn.
Có rau xào, có mì thịt bò, phở, đủ loại, còn có canh chua tê cay và xiên nướng, thậm chí còn có thức ăn vặt mỹ thực đặc sắc của các địa phương.
Lướt mắt nhìn sang, Tô Nhược Hân hoa mắt.
Cô có chứng khó lựa chọn.
Chỉ một bữa miễn phí này, cô làm sao cũng phải chọn món mình thích ăn.
Nhưng mà, xiên nướng thích ăn nhất vừa ăn tối qua, cho nên, Tô Nhược Hân không chút chậm trễ lựa chọn canh tê cay.
Chọn xong thức ăn giao cho đầu bếp thực hiện.
Phát hiện áo trắng của tất cả đầu bếp trong nhà ăn hôm nay đều đổi mới.
Không còn là chiếc áo trắng không trắng đen không đen dầu mỡ bẩn thỉu không nỡ nhìn thẳng trước đây nữa.
Hơn nữa, trên đầu mỗi đầu bếp còn đội mũ.