Đột nhiên, cô nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, liền vội vàng đi ra ngoài, mở cửa ban công: “Hạ Thiên Tường, hay là chúng ta trở về trường đi, tôi lấy căn cước rồi tìm khách sạn khác.”
“Hả, nhưng đã trả tiền, không được hoàn lại.”
“Nhưng tôi không có đồ để thay.”
“Sáng mai sẽ có, chị Trương sẽ gửi tới.”
Tô Nhược Hân không thể phản bác lại câu nói của Hạ Thiên Tường: “Thế cũng được.” Thật ra chủ yếu là vì cô muốn miếng ngọc của anh.
Cho nên cô đành thỏa hiệp.
Cô muốn cứu mẹ đứa bé kia.
Sau khi tắm xong, Tô Nhược Hân thay bộ đồ ngủ của khách sạn.
Khách sạn bảy sao, đồ ngủ toàn là đồ mới.
Không lâu sau, cô mở cửa ban công, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ: “Đến lượt anh kìa.”
“Được.” Hạ Thiên Tường gật đầu, tiện tay ném đầu lọc trên ngón tay vào gạt tàn bên cạnh rồi nhìn Tô Nhược Hân: “Cô không ra ban công sao? Cô muốn xem tôi tắm hửm?”
“Ầm”, Tô Nhược Hân rất muốn đào một cái hố để chui xuống đất, nhưng lúc này cô thực sự không muốn ra ngoài ban công: “Không phải mà, tôi sợ lạnh.”
“Không lạnh đâu, đây là ban công khép kín.” Hạ Thiên Tường nói, vô tình quét qua cặp chân trắng nõn dưới bộ đồ ngủ của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân kéo đồ ngủ, bước vào trong: “Nhanh lên.”
Nghĩ đến chuyện phải ngủ chung với anh, cô có chút hoảng hốt.
Nếu không phải trước đây đã ngủ chung mấy lần, nếu không phải vì bệnh tình của người phụ nữ kia, cô sẽ không đồng ý.
“Được, sẽ nhanh thôi.”
Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông truyền vào màng nhĩ Tô Nhược Hân, êm tai đến nỗi có thể khiến người ta mang thai.
Cô nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cánh cửa, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, cô càng hoảng sợ.
Nói cho cùng, đêm nay không giống trước kia.
Trước kia anh còn hôn mê, nhưng đêm nay anh rất tỉnh táo.
Mỗi một hành động đều toát ra sức quyến rũ của một người đàn ông.
Cô đứng thừ người ra, trong đầu toàn là cảnh Hạ Thiên Tường bước vào phòng. 𝑅a chươ𝗻g 𝗻ha𝗻h 𝗻hất tại ﹟ 𝗧гù ⅿ𝗧г𝙪yệ𝗻.v𝗻 ﹟
Anh lúc tỉnh đẹp trai hơn so với lúc ngủ.
Nhưng Tô Nhược Hân cô tuyệt đối không phải là loại người bị sắc đẹp mê hoặc đến mức không biết trời đất.
Cô cứ cảm thấy một người có thân phận như Hạ Thiên Tường mà thuê căn phòng này có gì đó hơi sai sai.
Thế là cô mở điện thoại lên, mở ứng dụng đặt phòng và nhanh chóng tìm thấy đường dây nóng đặt phòng của khách sạn Kaiwitt.
Một phút sau, khi biết khách sạn Kaiwitt không chỉ còn phòng tổng thống mà còn có cả phòng đôi, gương mặt nhỏ nhắn bỗng tối sầm lại.
Hạ Thiên Tường, anh ăn hiếp cô.
“Được lắm.” Lúc cô đang muốn xông tới bóp chết tên Hạ Thiên Tường kia thì anh cũng bước ra.
Đồ ngủ nam cũng chỉ dài đến đùi lộ ra hai chân dài thẳng tắp, cộng với xương quai xanh tinh xảo dưới cổ, khiến Tô Nhược Hân bỗng dưng nuốt nước miếng.
Người đàn ông này quá quyết rũ.
Tô Nhược Hân lướt qua anh đi vào phòng, sau đó thoải mái nằm xuống giường, đưa tay kéo chăn quấn chặt lấy mình.
Hạ Thiên Tường đi tới kéo chăn của cô.
Thấy không kéo ra được, anh sa sầm mặt: “Trong phòng này chỉ có một cái chăn.”
Điều hòa trung tâm bật rất thấp, anh có thói quen đắp chăn hè đi ngủ.
Lúc này Tô Nhược Hân mới nới lỏng một góc để Hạ Thiên Tường chui vào.
Cô đột nhiên cảm thấy nếu bỏ qua cuộc điện thoại vừa nãy thì bọn họ trông rất giống một đôi vợ chồng mới cưới.
Mà lúc này mình đang ở trong phòng tân hôn với chồng mình.
Cô chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường đang chui vào: “Cấm chạm vào tôi, anh đã hứa rồi đấy.”
“Được, không chạm.”
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, sau đó tầm mắt dừng lại trên cổ anh: “Tôi thích miếng ngọc của anh lắm, cho tôi mượn một đêm, sáng mai tôi trả, được không?”
Mẹ anh nói miếng ngọc kia là vật bất ly thân của anh, không thể tùy tiện cho người khác mượn, nếu không họ sẽ ăn trộm.
“Được.” Hạ Thiên Tường không chút do dự cởi miếng ngọc đưa cho Tô Nhược Hân, nếu cô gái muốn sao trên trời, anh cũng sẽ tìm cách hái nó xuống cho cô, huống chi là đồ vật trên người anh.
Khi lấy được miếng ngọc, Tô Nhược Hân cầm trong tay, tâm trạng rất tốt: “Tắt đèn đi, tôi đi ngủ đây.”
“Được.”
Đèn đã tắt.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Tường đang nằm bên cạnh, anh rất ý thức cách xa cô ra, cũng coi như đàn ông chân chính.
“Hạ Thiên Tường, tôi tin anh, tôi hi vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ hận anh cả đời.”
Hạ Thiên Tường không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở mát mẻ và ngọt ngào của cô gái nhỏ nằm bên cạnh mình, đây là chuyện mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Tô Nhược Hân đặt miếng ngọc lên vết bớt, quả nhiên chữ lại chạy vào đầu, cô nhanh chóng tìm cách chữa bệnh cho người phụ nữ kia.
Tìm ra rồi, cô mới yên tâm đi ngủ.
Trời còn chưa sáng, Tô Nhược Hân đã thức dậy.
Thấy Hạ Thiên Tường đang ôm mình, cô hận không thể chém chết anh.
Thế mà nói không chạm vào cô đấy hả?
Lúc này, cô đang nằm trong lồng ngực anh.
Cũng may anh không chạm vào cô, điều đó làm cô yên tâm một chút.
Tô Nhược Hân nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, cẩn thận thoát khỏi vòng tay anh. Cô đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Thậm chí còn không đợi chị Trương đến.
Cô đang mặc bộ đồ nam vừa dài vừa to, bộ quần áo mà Hạ Thiên Tường cao một mét chín đang mặc không phù hợp với cô.
Nhưng tâm trạng lúc này không tệ.
Cô cúi đầu nhìn hai chiếc điện thoại trong ba lô mình, một chiếc là của cô và chiếc còn lại là của Hạ Thiên Tường.
Ừm, còn có dây điện thoại bàn trong phòng khách sạn nữa.
Ai bảo tối qua anh đặt phòng đơn làm gì, đáng đời.
Cô muốn biết, nếu không có điện thoại, anh sẽ cầu cứu thế nào đây.
Nghĩ đến hình ảnh người đàn ông y như bậc đế vương mở cửa sổ cầu cứu, Tô Nhược Hân nhoẻn miệng cười.
Hạ Thiên Tường, ai bảo anh dám ăn hiếp cô, cô sẽ cố hết sức ‘đáp trả’ anh, cô tuyệt đối không nương tay.
Trong phòng khách sạn, đêm nay Hạ Thiên Tường ngủ rất ngon.
Chỉ có một chỗ không được ưng ý lắm, chính là Tô Nhược Hân cấm anh hôn cô.
Cho nên anh không thể hôn, chỉ có thể ôm cô ngủ.
Đúng lúc bù lại khoảng thời gian mất ngủ vì ý nghĩ muốn ôm hôn đêm qua.
Cho nên khi Tô Nhược Hân rời đi, anh không hề hay biết.
Khi anh tỉnh dậy, căn phòng tối om.
Rèm cửa tối màu cản bớt ánh nắng bên ngoài, khiến người ta ngủ ngon hơn.
Lòng bàn tay to vô thức sờ bên cạnh, anh bỗng giật mình, Tô Nhược Hân không còn ở đây nữa.
Anh bật đèn đầu giường lên, tìm kiếm trong phòng, cả phòng tắm cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không thấy Tô Nhược Hân đâu.
Hạ Thiên Tường mở cửa ban công, nhưng vẫn không thấy Tô Nhược Hân.
Đôi mắt đen láy bỗng nheo lại, lúc này anh mới nhận ra, trừ chiếc quần sịp ra, những đồ đạc khác của anh đều không cánh mà bay.
Ngay cả giày cũng không còn nữa.
Bộ đồ màu đỏ của Tô Nhược Hân cũng bị vứt vào thùng rác, anh bước đến xem thử thì thấy có một tờ giấy ghi chú của khách sạn, trên đó là nét chữ xinh đẹp của Tô Nhược Hân…