Cảm giác khi môi chạm môi rất lạnh.
Mềm giống như thạch rau câu vậy.
Những hình ảnh rõ ràng sắc nét chợt lóe lên trong đầu hệt như bị điện giật.
Cảnh này giống y như đêm qua.
Mềm mại!
Nhẹ nhàng!
Hòa cùng với hơi thở nam tính quyến rũ.
Tô Nhược Hân lúc này mới có phản ứng trở lại.
Đêm qua, chắc chắn không phải là một giấc mơ.
Đêm qua, chính người đàn ông này đã áp sát cơ thể với cô.
Vậy mà cho tới trước khi chuyện này xảy ra một lần nữa, cô lại vẫn ngu ngốc nghĩ rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Cô nhớ lại đoạn tin nhắn trước kia của Phương Tấn, anh ta nói với cô rằng Hạ Thiên Tường đã tỉnh rồi, những lời anh ta nói khi đó là sự thật, nhưng cô cứ một mực không chịu tin.
Tô Nhược Hân trợn to mắt: "Hạ Thiên Tường, anh đã tỉnh lại từ lâu rồi phải không? Anh lừa tôi."
Lúc này, dù cho não của cô có phản ứng chậm đến mức nào thì cũng có thể hiểu ra hết mọi chuyện.
Chỉ là cô vẫn đang suy nghĩ vì sao anh có thể tỉnh lại.
Đột nhiên, một thông tin hiện lên trong đầu cô.
Miếng ngọc bội có hình 卍 và vết bớt.
Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng hiểu, hóa ra không chỉ có phương pháp Cửu Kinh Bát Mạch mới có thể cứu được Hạ Thiên Tường, mà còn có cả miếng ngọc bội của anh và vết bớt của cô. Một khi miếng ngọc bội và vết bớt chạm vào nhau thì các chức năng trong cơ thể của anh sẽ được phục hồi.
Trời ạ, sao trước đây cô không nghĩ đến cách này.
Không đúng, là do cô cứ luôn tìm kiếm loại thuốc cũng như sức mạnh nào đó có thể cứu Hạ Thiên Tường tỉnh lại chứ chưa từng nghĩ tới việc kết hợp ngọc bội với vết bớt.
Mà loại phương pháp này cũng chỉ áp dụng được cho một mình Hạ Thiên Tường.
Những người khác sẽ không có tác dụng.
Vì vậy, nó không nằm trong phương pháp cứu người chữa bệnh.
Thế nên cô không mảy may nghĩ đến cách thức đó.
Chết thật, đêm qua cô lại ngu ngốc ngủ cùng với cái tên khốn nạn lừa người này.
Thấy Hạ Thiên Tường không đứng dậy, thậm chí còn không trả lời cô, Tô Nhược Hân ngay lập tức cắn mạnh vào môi anh.
Động tác vô cùng dứt khoát và tàn nhẫn.
Ngay lập tức, một vị tanh nồng chảy vào trong miệng.
"Ai da..." Ắt hẳn là do bị cắn quá mạnh nên Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng buông Tô Nhược Hân ra.
Khuôn mặt đẹp trai ngẩng lên, máu tươi đọng lại trên khóe môi.
Nhưng nhìn anh lại không hề lộ ra chút thảm hại nào, ngược lại còn đàn ông hơn, quyến rũ hơn.
Tô Nhược Hân nghe thấy tiếng đập thình thịch trong tim của mình, mắt cũng nhoè đi như có sương mù bao phủ lấy.
Rõ ràng Hạ Thiên Tường đang bắt nạt cô, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt anh, cô như bị mê hoặc, không biết phải phản kháng như thế nào.
Đối mặt với ánh mắt phủ đầy sương của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường khẽ nhấc đầu ngón tay lên lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô: "Tôi không có lừa cô, tôi đã nói cho cô biết rồi, nhưng cô không tin."
Tô Nhược Hân khóc thút thít một lúc, đúng là Phương Tấn đã nói với cô rồi, những gì anh nói cũng có lý: "Vậy ai kêu anh hôn tôi?" Vừa mới tỉnh lại, chưa nói một lời, cũng chưa có sự đồng ý mà đã hôn cô, thật là quá đáng!
“Cô không thích tôi hôn cô sao?” Vậy mà tại sao anh lại rất thích, một khi đã hôn thì không muốn buông ra.
“Tôi không thích.” Tô Nhược Hân bĩu môi, sau đó nước mắt càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn: “Nụ hôn đầu của người ta đã bị anh cướp mất rồi, Hạ Thiên Tường, anh là một tên vô lại, lưu manh, khốn nạn…”
Cô hét lên tất cả những danh từ mà mình có thể nghĩ ra được để mắng anh, nhưng kết quả lại chỉ có ba từ này.
Tô Nhược Hân lúc này mới nhận ra mắng người thực sự là điểm yếu của cô.
Vì vậy, cô càng cảm thấy uất ức hơn.
Hạ Thiên Tường sửng sốt, anh cứ nghĩ rằng anh thích thì cô cũng sẽ thích.
Thấy anh không đáp lại, Tô Nhược Hân càng khóc to hơn: “Anh không phải là bạn trai của tôi, cũng không phải là chồng tôi, anh lấy tư cách gì mà tự ý hôn tôi? Anh có biết đây là hành vi của mấy kẻ lưu manh xấu xa không?”
“Vậy thì tôi có thể làm bạn trai của cô.” Sau khi nghe Tô Nhược Hân nói những lời đó, Hạ Thiên Tường nói ngay không cần suy nghĩ.
"Không cần, tôi không muốn có một người bạn trai như anh."
“Vậy… làm chồng luôn thì sao?” Như thế sẽ có thể phát sinh ra thêm một hành vi khác.