Chương 1349
Ngay khi Hạ Tam và Lục Diễm Chi không đoán được Tô Nhược Hân định làm gì thì bỗng nhiên Tô Nhược Hân mở nắp lọ ra, hơi nhắm mắt lại, nghiêng miệng lọ nhắm chuẩn vào đầu Lục Diễm Chỉ.
Đồng thời, cô vẫn tiếp tục lắc chiếc lọ thuỷ tỉnh nhỏ ấy.
Hạ Tam đã nhìn tới loá mắt.
Lục Diễm Chi thì hoàn toàn mờ mịt.
Bà ta muốn di chuyển nhưng không thể.
Ba người trong phòng ở ba tư thế khác nhau.
Tô Nhược Hân là tư thế ngồi, ngồi ngay trước mặt Lục Diễm Chi.
Còn Lục Diễm Chỉ thì bị trói vào ghế tựa, không thể cử động.
Mà Hạ Tam thì chỉ đứng ở đó.
Tư thế của ba người mang theo phong cách riêng.
Tô Nhược Hân chẳng quan tâm, chỉ lo lắc chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ trong tay, nhưng mỗi lần lắc đều cẩn thận để có thể đổ thuốc bên trong ra ngoài.
Tốc độ trên tay cô càng lúc càng nhanh hơn.
Khi gần về cuối thì đã không còn nhìn rõ thuốc trong lọ thuỷ tinh nhỏ nữa.
Thậm chí đến chiếc lọ nhỏ cũng chẳng thấy rõ.
Chỉ có một thứ cứ xoay tròn rồi lại xoay tròn trong tay Tô Nhược Hân.
“Cô… Cô muốn làm gì?” Lúc này cơn đau đầu của Lục Diễm Chỉ không phát tác, bà ta ngơ ngác nhìn Tô Nhược Hân, hoàn toàn ngây người.
Đồng thời còn hơi hoảng sợ.
Bởi vì hành động này của Tô Nhược Hân hoàn toàn là nhằm vào bà ta.
“Hút thứ trong đầu bà ra.” Tô Nhược Hân hơi nheo mắt, tay vẫn tiếp tục lắc.
“Cô chắc chắn là dựa vào chiếc lọ nhỏ trong tay cô chứ không phải làm phẫu thuật chứ?” Lục Diễm Chi hơi lắc đầu, rất muốn nghiên cứu xem tại sao ‘Tô Nhược Hân làm thế này, nhưng càng nghĩ càng hoang mang, hoàn toàn không nghĩ ra được.
Trong đầu bà ta có vật lạ đương nhiên phải phẫu thuật để rạch đầu ra, sau đó lấy thứ bên trong ra ngoài.
Nhưng bây giờ nhìn Tô Nhược Hân hoàn toàn không có ý đó nên bà ta không hiểu.
“Đúng, chỉ dựa vào chiếc lọ nhỏ này thôi.” Tô Nhược Hân nói chuyện với Lục Diễm Chi câu được câu chăng, dù sao chỉ cần Lục Diễm Chỉ nói thì cô đều sẽ trả lời.
Con người là như vậy, càng không biết sẽ càng tò mò.
Càng tò mò sẽ càng tập trung vào vấn đề này.
Mà điều cô muốn là Lục Diễm Chỉ tập trung vào việc cô đang làm, không nghĩ đến chuyện khác.
Đột nhiên Lục Diễm Chi há to miệng: “Đau…”
Cơn đau đầu của bà ta phát tác rồi.
“Đừng nhúc nhích, cố nhịn đừng nhúc nhích, nếu không thì bà hiểu mà.”
Lục Diễm Chi nghe Tô Nhược Hân nói vậy thì quả nhiên là không dám nhúc nhích nữa.
Nhưng nhịn được mấy giây, sắc mặt của bà ta lại bắt đầu trở nên trắng bệch: “Tại… Tại sao không cho tôi động đậy? Đau, đau quá, đau chết mất.”
Tô Nhược Hân hoàn toàn không bị lay động, cô tiếp tục lắc bình thủy tỉnh trong tay: “Chủ tịch Lục chỉ cần nhịn nửa tiếng nữa là được, chỉ cần bà có thể kiên trì nửa giờ, vật kia sẽ hiện ra.”
“Chỉ cần nửa tiếng, cô chắc chắn?” Lục Diễm Chi không tin hỏi.