Chương 1344
“Tối hôm qua có khuynh hướng tự hại bản thân trong khi vẫn đang bị trói.”
Nghe thấy câu trả lời này của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân khẽ nhíu mày, tình hình của Lục Diễm Chi phải nghiêm trọng lắm thì Hạ Thiên Tường mới cam tâm trói mẹ mình.
Bình thường thấy anh nhìn Lục Diễm Chi bằng ánh mắt lạnh lùng vậy thôi chứ đó là do người đàn ông này luôn tạo ấn tượng cho người khác rằng anh là một người vô cảm, thực chất từ tận đáy lòng anh vẫn rất quan tâm đến Lục Diễm Chi.
Dẫu sao đó cũng là mẹ của anh.
“Còn thiếu vài vị thuốc nữa. Khi nào thu thập đầy đủ rồi thì nói với em, đã đến lúc cần lấy thứ đó ra rồi” Sau khi nghe về tình trạng của Lục Diễm Chỉ, Tô Nhược Hân biết không thể lần lữa thêm nữa.
“Ừm, để tối đi”
Anh biết chuyện hôm qua Tô Nhược Hân dặn với Tưởng Mỹ.
Chỉ là tài nguyên nơi này thật sự quá thiếu thốn, toa thuốc mà tnk kê vào hôm qua nhanh nhất phải đến tối nay mới tới.
Tô Nhược Hân gật đầu.
Hai người tiếp tục ăn sáng.
Nhưng họ đang ăn thì có người gõ cửa phòng: “Bác sĩ Tô, chủ tịch Lục… không trói được nữa ạ…”
Tô Nhược Hân đứng bật dậy rút một chiếc khăn ướt rồi vừa lau môi vừa chạy tới cửa. Vừa mở cửa ra, cô lướt qua Tưởng Mỹ đi lên cầu thang, phút chốc đã tới trước căn phòng của Lục Diễm Chỉ trên tầng ba.
Cô chưa đi vào mà đã nghe thấy tiếng gào thét bị kìm nén vọng ra từ bên trong.
Sở dĩ tiếng thét nghe không rõ có lẽ do Lục Diễm Chỉ bị nhét gì trong miệng, nếu không thì chắc chắn đã chẳng thành tiếng như thế.
Nghe thấy giọng của Lục Diễm Chi, Tô Nhược Hân khế nhíu mày mở cửa ra ngay, mặc dù cô đã biết tình trạng của bà ta không ổn nhưng lúc nhìn thấy cô vẫn sững sờ.
Tình trạng của Lục Diễm Chi nghiêm trọng hơn cô tưởng.
Tô Nhược Hân hơi chau mày, ngoái đầu nhìn Tưởng Mỹ và Hạ Thiên Tường đã chạy tới, nói với cô ấy thuốc tối qua tôi kê tới đây, tôi phải dùng ngay bây šy hết những vị thuốc đã tìm được trong toa giờ.”
“Vâng!” Tưởng Mỹ nghe xong ởi lấy thuốc ngay.
Chắc hẳn tình hình của Lục Diễm Chi đang rất nguy cấp.
Có thế Tô Nhược Hân mới bỏ qua những vị thuốc chưa được đem tới kia.
Cô muốn cứu người bằng những vị thuốc đang có trước.
Không kịp đợi đến khi đủ số dược thảo còn lại nữa.
Nếu không, e rằng khi những vị thuốc đó được đem tới thì người cũng không còn rồi.
Lục Diễm Chỉ bị trói đang tự hại bản thân như điên loạn.
Lúc này, do bà ta vùng vẫy quá dữ dội nên cổ tay bà ta bị dây thừng siết chặt, in mấy vòng màu đỏ, còn rướm máu.
Máu và vết siết chồng chất lên nhau.
Tưởng Mỹ đang tức tốc đi lấy thuốc.
Bấy giờ Tô Nhược Hân mới nhìn sang Hạ Thiên Tường: “Anh đi chuẩn bị một cái lon nhỏ, phải có nắp nhé.”
“Muốn đựng thứ gì còn sống à?” Hạ Thiên Tường nghe Tô Nhược Hân nói cần lon nhỏ có nắp thì liếc mắt nhìn Lục Diễm Chỉ và suy đoán.