Chương 1342
Bàn phím nhanh chóng đưa vào một chuỗi ký tự, điện thoại được đặt chế độ yên lặng bỗng sáng lên.
Ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại làm Hạ Thiên Tường vô thức nhìn qua, thấy là cuộc gọi từ bà cụ bèn cầm lên ra ban công nghe: “Có chuyện gì thế ạ?”
“Phải có chuyện mới được gọi cho cháu à?” Bà cụ gầm lên ở bên kia.
“Cháu bận lắm.”
“Bà biết cháu bận nhưng có bận cách mấy cũng không thể nhốt mẹ cháu ở đó đến giờ vẫn chưa thả được. Bây giờ cả hai mẹ con cháu đều không ở thành phố T, cháu không sợ đám nhân viên ở công ty lung lay, có người gây ra chuyện gì à?” Có thể nghe thấy sự cảnh cáo trong lời nói của bà cụ.
Hạ Thiên Tường hờ hững cười: “Tên đó cứ nấp trong bóng tối mãi, gã mà chịu ló mặt ra thì cháu còn mừng ấy chứ.” Anh có thể nói là anh cố ý không? Vốn dĩ anh không về, cũng không thả Lục Diễm Chỉ về là vì cho người ta cơ hội ra tay mà.
“Cháu cố ý sao?” Bà cụ cũng không ngốc, Hạ Thiên Tường chỉ nói vài câu bà đã hiểu ngay, dù gì bà cũng là người từng trải.
“Cũng không hẳn là cố ý, bệnh của Thiên Hương đã khỏi rồi bà à”” Một công đôi việc, cho nên dù anh cố ý thì cũng không thể thừa nhận được.
“Thế mẹ con đã được giải độc chưa?” Bà cụ hỏi.
Hạ Thiên Tường biết không có gì qua được mắt bà cụ, bà chỉ lớn tuổi thôi chứ mắt bà vẫn còn rất tỉnh tường: “Bà nội, bà ấy bị người ta lợi dụng, khi nào có chuyển biến tốt cháu sẽ nói cho bà nghe.”
Dứt lời, Hạ Thiên Tường cúp máy ngay.
Anh không tiện nói nhiều về chuyện liên quan tới Lục Diễm Chi. Dù sao Tô Nhược Hân vẫn chưa hành động nên tất cả vẫn là ẩn số.
Trở về phòng, đứng trước giường, Hạ Thiên Tường lặng lẽ ngắm nhìn Tô Nhược Hân đang ngủ say, nóng lòng muốn biết rốt cuộc ai là kẻ đã khống chế Lục Diễm Chi bằng thủ đoạn phi thường đó…
Mỗi lần có Hạ Thiên Tường ở bên.
Tô Nhược Hân luôn ngủ đến khi tự tỉnh giấc.
Cảm giác không cần phải bận tâm tới bất cứ điều gì thích thật.
Nó giúp cô được thả lỏng hoàn toàn.
Tô Nhược Hân mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngơ ngác nằm trên giường.
Đành chịu thôi, cô cảm giác mình vẫn chưa ngủ đủ.
Ngủ ở khu Z ngon hơn ngủ ở thành phố T hẳn.
Vì nhiệt độ ở đây rất lý tưởng để ngủ.
Không oi bức như thành phố T, dù có mở điều hòa thì cũng không yên giấc được.
Hạ Thiên Tường không có ở trong phòng, chẳng biết anh đã đi đâu.
Tô Nhược Hân nằm vài phút đến khi tỉnh hẳn mới lười biếng cầm điện thoại lên, thấy đã hơn mười giờ.
Cô ngủ say thật.
Cô mở điện thoại ra, có hơn mười tin nhắn chưa trả lời.
Mỗi lần Tô Nhược Hân thấy tin nhắn đến luôn mở tin nhắn của Hạ Thiên Tường ra đầu tiên, tiếp đến là Dương Mỹ Lan, còn lại thì mở theo thứ tự thời gian rồi lần lượt trả lời từng người một.
Hạ Thiên Tường dặn về bữa sáng: “Chào buổi sáng, dậy rồi thì gọi cho anh nhé, anh cho người đưa bữa sáng lên phòng.”