Chương 1317
“Đương nhiên là có rồi, em biết là cho dù em và anh đi đâu thì cũng sẽ có người đi theo, nhưng lần này em không chắc người lái xe đi theo sau là ai?”
“Hạ Nhất.” Sau đó quay lại, quả nhiên lập tức nhìn thấy một chiếc xe địa hình rất ngầu.
Lúc này cô và Hạ Thiên Tường đều bị thương nên không thể ngồi xe mô tô.
Cho dù có ngầu thì cũng không được lái.
Hạ Nhất đã xuống xe, bước lên phía trước: “Anh Hạ, anh… anh bị thương sao?” Nếu như không phải là trưởng khu chặn anh ta lại thì chắc chắn vừa rồi anh ta sẽ vào, bây giờ nhìn thấy Hạ Thiên Tường bị thương thì cực kì tự trách.
“Vết thương nhỏ thôi, không sao.” Hạ Thiên Tường thản nhiên, hoàn toàn không quan tâm, dù sao thì đã dùng thuốc của Tô Nhược Hân rồi, bây giờ anh đã không còn thấy đau nữa, giống như sắp khỏi vậy.
Hạ Nhất lập tức đi theo, mở cửa xe: “Vết thương của cô Tô…” Anh ta hỏi thăm Hạ Thiên Tường xong thì mới nhớ ra chưa hỏi thăm Tô Nhược Hân, sau đó nhận ra sắc mặt của Hạ Thiên Tường trầm xuống thì anh ta mới chợt nhận ra rằng dựa vào việc Hạ Thiên Tường coi trọng mạng sống của Tô Nhược Hân hơn cả mạng sống của anh thì việc anh ta bỏ qua Tô Nhược Hân như thế này, đương nhiên Hạ Thiên Tường sẽ thấy khó chịu, vậy nên anh ta vội vàng hỏi thăm một câu, chỉ là muốn cứu mạng mình thôi.
“Đợi ngoài xe đi.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói, sau đó đặt Tô Nhược Hân xuống xe và ngồi vào xe.
“Sam, em và mẹ đợi ở bên ngoài một lát, chờ chị bôi thuốc xong rồi hãng lên nhé.” Tô Nhược Hân mỉm cười chào Sam, không muốn Sam lên xe sau đó nhìn thấy vết thương đang rớm máu trên người cô.
Lần này có hơi đau.
Mà cô đã không còn sức để thực hiện phương pháp cửu kinh bát mạch nữa.
Cô đã dùng hết sức để cứu Sam rồi.
Nhưng cô chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là có thể hồi phục sức lực rồi.
Nhưng bây giờ cô quá yếu, yếu tới nỗi dường như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn cô đi.
Vậy nên cô mới yếu ớt để Hạ Thiên Tường bế lên xe.
“Vâng ạ, chị.” Cô nhóc gật đầu, cũng rất yếu ớt, dù sao thì đã mấy ngày không ăn gì rồi.
Nhưng có năng lượng của Tô Nhược Hân truyền vào nên cô bé vẫn tràn đầy năng lượng.
Hạ Thiên Tường ngồi yên, đưa tay ra đóng “rầm”
cửa xe lại.
Bên ngoài cửa sổ, Sam giật bắn mình: “Chú, chú thật hung dữ.”
Giọng nói của cô bé truyền vào ô cửa sổ cạnh ghế lái đã được Hạ Nhất kéo xuống trước đó.
Tô Nhược Hân vươn tay nhéo Hạ Thiên Tường theo thói quen: “Anh tức cái gì?”
“Lần cuối cùng.” Hạ Thiên Tường đưa tay cởi quần áo của Tô Nhược Hân, để lộ ra tấm lưng bị thương của cô.
Tấm lưng xinh đẹp vốn trắng nõn nà giờ đây nhuốm đầy máu, trái tim anh chợt nhói đau khi nhìn thấy, cảm giác còn đau hơn khi anh bị thương.
Âm thanh này thật lạnh lùng.
Cũng rất hung dữ.
Vẫn là tức giận Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân chớp mắt, dường như đây là lân anh hung dữ với cô nhất kể từ khi cô quen anh.
Nhưng, hung dữ thì cứ hung dữ, khi rắc thuốc anh vẫn cực kỳ nhẹ nhàng.