Chương 1310
Tuy nhiên, cô vẫn cảm nhận thấy mùi máu trên người Hạ Thiên Tường.
Tay anh bị thương, cô đã sớm biết.
Nhưng cô không ngờ bụng dưới của anh cũng bị thương.
Nghĩ lại, tất cả là vì bảo vệ cô nên anh mới bị thương.
Nếu không, anh hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình.
Suy cho cùng, vẫn là cô liên lụy đến anh.
“Không sao.” Hạ Thiên Tường hé môi: “Anh ôm em rồi, bọn họ sẽ không thể lại gần em, cũng không thể làm em bị thương.” Tô Nhược Hân ở trong lòng anh, anh có thể ôm cô mà đánh, như thế anh có thể bảo vệ cô chu toàn.
Tốt hơn so với việc để cô phía sau nhiều.
Cảm giác cô đứng yên sau lưng anh giống như mục tiêu vậy.
Còn là một mục tiêu bất động.
Tức là có nguy cơ bị tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ khác khi nấy, anh có thể vừa ôm cô trong lòng vừa di chuyển, những người này cũng không thể làm tổn thương anh và Tô Nhược Hân nữa.
“Bắt lấy bọn họ, mau bắt lấy bọn họ.” Khi Tô Nhược Hân buông Sam ra, Sam vẫn lẳng lặng nằm đó, không hề nhúc nhích, không có dấu hiệu tỉnh lại, những người này càng muốn bắt Tô Nhược Hân cùng Hạ Thiên Tường.
Trong không gian chật hẹp, càng lúc càng hỗn loạn.
Cũng bởi vì không gian quá nhỏ, Hạ Thiên Tường hoàn toàn không ra tay được.
Thấy một con dao khác chém về phía mình, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, thầm nghĩ bị thương thì bị thương, miễn không chết là được.
Dù sao thì Sam sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.
Khi đó, những người này không thể không tin cô.
“Cẩn thận.” Lần này đến lượt ba của Sam hét lên.
Tô Nhược Hân vẫn nhắm mắt, bình tĩnh trong vòng tay của Hạ Thiên Tường.
Dù bây giờ nó có hỗn loạn thế nào, cô cũng không quan tâm.
Cô chỉ cần được ở trong vòng tay anh.
“Cẩn thận.” Mẹ của Sam cũng hét to.
Có vẻ tình hình rất nguy hiểm.
Lúc này, mắt Tô Nhược Hân mới hơi hơi hé, tầm mắt trở nên rõ ràng, mấy con dao đồng thời chém tới.
Mấy con dao…
Hạ Thiên Tường vung một tay, không vung được tay kia.
Vả lại, anh chỉ có một tay để chống lại những người này.
Tay còn lại thì ôm chặt lấy cô.
Ngay khi Tô Nhược Hân sợ hãi muốn giấy ra khỏi Hạ Thiên Tường, để anh thả cô ra mà đánh đấm.
Nhưng đã quá muộn.
Tốc độ của đối phương không hề chậm, hơn nữa còn có thái độ liều mạng.