Chương 1296
“Ừm ừm, anh mau gọi đi, em cũng gọi.” Tô Nhược Hân rút tay mình ra khỏi tay của Hạ Thiên Tường để anh mau chóng gọi điện cho trưởng khu hoặc Lý Sở.
Không thể lần lữa thêm nữa.
Nếu không, không một ai biết người chút nữa sẽ bị thiên táng, chết đầu tiên là ai.
Nếu người đầu tiên là đứa bé kia thì sẽ…
Nói xong, hai mắt Tô Nhược Hân đỏ hoe.
Mặc dù cô còn chưa gặp đứa bé trong xe chở hàng lấy một lần, không biết nó đẹp hay xấu, cũng không biết nó hoạt bát hiếu động hay điềm tĩnh đáng yêu nhưng đó cũng là một sinh mạng, cô thật sự không nỡ lòng vứt bỏ.
Hạ Thiên Tường gọi điện thoại.
Tô Nhược Hân cũng gọi cho Xuân Phong.
“Bác sĩ Tô, sức khỏe ba tôi càng lúc càng tốt lên, cảm ơn cô nhé.” Xuân Phong nghe máy, cảm ơn Tô Nhược Hân qua điện thoại.
Nhưng điều Tô Nhược Hân muốn nghe bây giờ không phải cái này: “Xuân Phong, tôi có một chuyện muốn nhờ anh”“
“Cô nói đi.”
“Bây giờ tôi đang ở Đài Thiên Táng, xe chở hàng vừa chở bốn cái xác và một đứa bé vào, đứa bé đó chưa tắt thở, vẫn còn sống. Tôi muốn vào cứu đứa bé nhưng nhân viên ở đây không cho tôi vào.”
“Tôi hiểu rồi, xin nhân viên Đài Thiên Táng cho cô vào để cô cứu đứa bé đó đúng không?” Xuân Phong phản ứng rất nhanh, hỏi.
“Đúng vậy. Đứa trẻ đó chưa chết, chắc chắn vẫn chưa chết. Tôi cảm nhận được nó vẫn còn thở. Anh nhất định phải cứu đứa bé!” Tô Nhược Hân cố gắng thuyết phục, đỏ hoe cả mắt. Bởi vì đã bị đem đi thiên táng thì chết chắc, cô thật sự không muốn đứa bé kia còn sống mà bị cắt da róc thịt.
Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy đau buốt rồi.
“Chờ tôi gọi lại nhé.” Dứt lời, Xuân Phong cúp máy Tô Nhược Hân ngay.
Anh ta đi gọi điện để giúp cô.
“Cô có gọi ai cũng không được đâu, Đài Thiên Táng có quy định của Đài Thiên Táng, người chết không thể sống lại, cô không được phép đi vào làm loạn. Cô làm vậy không phải cứu người chết đâu mà là ngăn cản người chết về chầu trời đấy. Một hành vi quá xúc phạm!” Nhân viên kia nghe cuộc nói chuyện trong điện thoại của Tô Nhược Hân thì cho rằng cô muốn ngăn cản đứa bé kia về chầu trời, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt chỉ ước gì có thể đuổi cô đi ngay.
Chẳng qua do anh ta ngại cô là khách du lịch nên mới không tiện làm vậy.
Ở bên kia, Hạ Thiên Tường cũng đã gọi hai cuộc xong.
“Nhược Hân, họ sẽ tới đây ngay.”
“Còn bây giờ thì sao? Có thông báo ở đây trì hoãn thời gian tiến hành nghi thức không?” Nếu họ tới muộn, nghỉ thức ở đây cũng bắt đầu được tiến hành thì cô nghi ngờ đến khi trưởng khu và Lý Sở tới, đứa trẻ đã từ còn thở thoi thóp biến thành chỉ còn lại hộp xương sọ rồi.
“Họ nói sẽ gọi điện ngay.”
Bây giờ Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Có cả ba người Xuân Phong, Lý Sở lẫn trưởng khu gọi điện, cho dù nhân viên ở đây không cho cô vào cứu đứa bé kia thì ít ra cũng đầy lùi được thời gian đứa bé bị phanh thây.
“Anh, cô Tô, lên đây nhanh nào, nghi thức sắp bắt đầu rồi!” Ngay lúc Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường chờ ở cổng dành cho nhân viên, Hạ Thiên Hương đã đi vào khu danh lam thắng cảnh, đứng ở điểm cao nhất trông xuống xung quanh phát hiện ra Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, cô ấy vẫy tay kêu hai người đi lên.