Chương 1264
“Cậu năm mơ” Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối lạnh lùng trách mắng.
Anh đột nhiên trầm giọng mắng khiến hai người ngoài cửa giật mình: “Anh… Anh hét cái gì?”
“Ha ha, âm lượng của tôi còn không cao bằng một nửa của cậu, cậu và cục phó chỉ đang chột dạ mà thôi, Nhược Hân, đi thôi, cùng xem bọn họ muốn chơi trò gì.’ Bàn tay lớn của Hạ Thiên Tường nắm lấy tay Tô Nhược Hân, không chút sợ hãi nào dắt Tô Nhược Hân rời khỏi gian phòng tối này.
Người đàn ông không ngờ Hạ Thiên Tường lại có thể như thế, sắc mặt lập tức tối sầm lại, cường điệu nói: “Trong vòng một tiếng, cho dù dùng bất kỳ thủ đoạn gì, cũng phải khiến bọn họ ký tên và in dấu vân tay.
“Vâng.” Cục phó cung kính gật đầu, sau đó dẫn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân vào trong phòng thẩm vấn.
Tô Nhược Hân liếc mắt nhìn cục phó đang cầm theo gậy cảnh sát: “Ông muốn tra tấn để lấy lời khai?”
“Còn phải xem các người có phối hợp hay không, ừm, trước tiên các người hãy độc bản tự thú này, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ có cách khiến cho các người từ có vấn đề thành không có vấn đề gì.”
Một lời uy hiếp tuyệt đối, ném bản thú tội này qua chính là ký thì ký, còn không ký thì cũng phải ký.
Tô Nhược Hân cười khẽ, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, có muốn ký không?” Nhớ tới bóng lưng của Hạ Thiên Tường mà cô nhìn thấy khi đẩy cửa ra vào buổi sáng, mặc dù lúc đó một mình anh đối mặt với mười mấy tên mặt thường phục, nhưng cô biết, nếu anh thật sự động thủ thì mười mấy tên mặc thường phục kia tuyệt đối không phải đối thủ của anh.
Cũng giống như khi anh ở trong núi, một mình đối đầu với hàng chục tên sát thủ cầm vũ khí chém giết, không chút sợ hãi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn không ra tay.
Lại nhớ tới những lời anh đã từng nói, sẽ để cục phó này cầu xin anh ra ngoài.
Tô Nhược Hân càng thêm không hoảng sợ.
Hạ Thiên Tường duỗi tay sờ đầu cô: “Muốn ký thì ký, còn nếu không muốn thì tuyệt đối không ký, có anh ở đây.”
Giọng nói của anh không cao cũng không thấp, nhưng lại mang theo cảm giác khí phách, sự kiên định trong giọng nói của anh cho Tô Nhược Hân biết rằng anh cũng bình tĩnh như cô.
“Được, em không muốn ký, vậy thì không ký.” Tô Nhược Hân nói xong, cầm lấy tờ giấy khia do cục phó ném lại đây, vô cùng thành thạo mà xé phăng đi…
Nhìn thấy những vụn giấy bị xé nằm tung tóe dưới đất, cục phó tức giận: “Cô… Cô muốn tạo phản sao?”
“Tôi vô tội, nên đương nhiên không ký.” Tô Nhược Hân không để ý tới cục phó đang vô cùng tức giận, cô tính thử thời gian, Xuân Phong cũng sắp tới rồi, cô thật sự không vội.
Cục phó nghe thấy vậy, lập tức tức giận: “Vậy đừng trách tôi không khách khí.” Ông ta nói xong, lập tức giơ gậy cảnh sát lên vung về phía Tô Nhược Hân.
Đúng vậy, là vung về phía Tô Nhược Hân, đối mặt với Hạ Thiên Tường, ông ta vẫn có một chút kiêng kị, dù sao thì hành vi quyên tặng vật phẩm ở khu Z của Hạ Thiên Tường vào ngày hôm qua đã lan truyền ra hơn trăm dặm, hàng trăm tin đồn lan truyền đi khắp nơi, những người phía trên cũng nghe thấy, ngày hôm qua khi ông ta bắt đầu phát vật phẩm, phía trên cũng gọi điện thoại tới, bảo ông ta cần phải giúp đỡ Hạ Thiên Tường duy trì trật tự ở hiện trường, bởi vì hành vi của Hạ Thiên Tường như thế là một việc thiện to lớn.
Nhưng sau đó ông ta phát hiện hoàn toàn không cần đám người cảnh sát bọn họ phải duy trì, bởi vì Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân đã giữ trật tự ở hiện trường rất tốt.
Nhưng phía trên chỉ ra lệnh cho ông ta duy trì trật tự, còn về những thứ khác thì không có thông tin gì thêm.