Chương 1220
Mắt thấy cô có rất nhiều người ở đây chờ, bệnh nhân định rời đi ngay để người bệnh tiếp theo đến khám, kết quả Tô Nhược Hân lại gọi anh ta lại: “Anh lấy thuốc ở hiệu thuốc nào vậy?” Đơn thuốc mà cô kê, cô chắc chắn hiệu thuốc ở đây vốn không thể bốc được đầy đủ, không ngờ người đàn ông này đã lấy được thuốc, cũng có nghĩa là có đủ thuốc, nếu không có đủ thì hiệu thuốc sẽ không bốc thuốc.
Sau đó, cô nghe người đàn ông cười nói: ‘Không phải hiệu thuốc bốc, mà là có người tặng.”
Tô Nhược Hân ngẩn ra:”Có người tặng thuốc cho các anh?”
Ở Tình Đạt này, đừng nói là tặng thuốc, mà đến mua cũng rất khó mua đủ.
Hiệu thuốc ở nơi này chẳng có được bao nhiêu loại thuốc, huống chi là tặng thuốc cho người khác, chắc chắn chuyện này là không thể.
Nhưng người đàn ông vẫn nói: “Đúng vậy, có người tặng thuốc, chỉ cần là đơn thuốc mà bác sĩ Tô kê thì đều được tặng thuốc.”
“Ở…Ở đâu?” Tô Nhược Hân hơi ngẩn ra, cô nghĩ có thể là Xuân Phong.
Xuân Phong và ba anh ta thoạt nhìn là người có địa vị ở bản địa, nhìn tác phong làm việc của Xuân Phong hai ngày nay cũng thấy giống người giàu có, lúc trước khi bốc thuốc cho bác, Xuân Phong tiện tay là có thể lấy ra mấy vạn đồng, có thể nói ở một nơi thế này, đó chắc chắn là có tiền.
“Ở ngay trước siêu thị nhỏ bên kia.”
Tô Nhược Hân đi đến trước cửa khách sạn, nhìn theo hướng mà người đó chỉ tay, thật sự có một siêu thị nhỏ. Mà lúc này, ngoài cửa siêu thị đặt một loạt bàn, trên bàn là rất nhiều hộp gỗ, hiển nhiên những hộp gỗ đó chính là từng vị thuốc trung y.
Ban đầu Tô Nhược Hân hơi ngây ra, ngay sau đó xoay người đi tìm Tiểu Mỹ và Tiểu Hào, nhưng đã không thấy họ đâu.
Cô đang định hỏi, Hạ Tam lập tức lên đón: “Cô Tô có vấn đề gì chưa giải quyết được sao? Cứ để tôi xử lý cho.”
“Lư Yên và Tưởng Mỹ đâu?” Vừa nãy cô nhìn sang siêu thị nhỏ phía bên kia, trong số những người bốc thuốc có hai người thoạt nhìn trông rất giống Lư Yên và Tưởng Mỹ, cho nên cô mới muốn tìm Lư Yên và Tưởng Mỹ. Sau đó, không đợi Hạ Tam trả lời cô, bỗng nhiên cô nhận ra: “Những loại thuốc bên kia là do anh Hạ mang tới đây sao?”
Tuy rằng gia cảnh của Xuân Phong không tồi, nhưng chắc chắn không đến mức cứ bên này cô kê đơn, là bên phía Xuân Phong có thể chuẩn bị luôn được thuốc cho cô, vẫn chưa quen đến mức đó.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhược Hân phát hiện ngoài Hạ Thiên Tường ra, cô không nghĩ ra ở nơi này còn có ai có thể đưa ngay được thuốc sau khi cô kê đơn thuốc ở bên này.
“Không… tôi không biết.” Hạ Tam chần chờ một chút, nói lắp.
“Rõ ràng là vậy, nếu không, bây giờ anh đi tra xem những loại thuốc đó do ai đưa đến nơi này?”
Hạ Tam gãi đầu: “Xem ra cái gì cũng không thể gạt được cô Tô, tôi còn tưởng rằng ít nhất cô Tô cũng phải đoán vài lần mới có thể nghĩ đến anh Hạ, không ngờ cô vừa đoán đã đúng, cô Tô thật sự quá hiểu anh Hạ.”
Kết quả, Hạ Tam vừa nói xong, Tô Nhược Hân lại hơi xấu hổ, thật ra ban đầu cô cứ nghĩ đó là Xuân Phong làm.
“Tôi đi xem.” Biết là thuốc mà Hạ Thiên Tường mang đến, Tô Nhược Hân rất vui mừng.
Xem ra, các đơn thuốc mà cô kê cho bệnh nhân hôm nay đều có thể bốc được thuốc.
Hơn nữa là bốc được ngay lập tức.
Còn bốc mà không mất tiền.
Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của cô.
Quá bất ngờ.