Chương 1147
“Lái xe vào đi, như vậy cũng tiết kiệm thời gian, gặp mẹ anh xong chúng ta lập tức ra sân bay.
Nhưng mà lát nữa quay lại xe, em sẽ lái.” Lúc cô nói chuyện đã nhìn ngực anh, cảm nhận được tình hình vết thương của anh qua lớp áo sơ mi, tác dụng cầm máu của con lươn đêm qua vô cùng tốt, bây giờ đã bắt đầu đóng vảy, nhưng vẫn không thích hợp để cử động quá lớn.
“Anh có thể lái được.”
“Hạ Thiên Tường, em là bác sĩ, anh là bệnh nhân, là bệnh nhân thì phải nghe lời bác sĩ, hiểu không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân tối sầm lại, bày ra dáng vẻ lên lớp của người ở chiếu trên.
Nom dáng vẻ đó khiến Hạ Thiên Tường đã cố gắng nhịn lắm rồi nhưng không thể nhịn được: “Ha ha, được.” Lần đầu tiên bị người khác dạy dỗ mà anh lại vui vẻ chịu đựng, lại còn cười nữa.
Điều này có nghĩa là trong lòng Tô Nhược Hân có anh, có nghĩa là Tô Nhược Hân rất quan tâm đến anh.
Vì thế, Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn lái chiếc Bugatti vào trong biệt thự nhà mình.
Trời vẫn còn rất sớm.
Trong biệt thự yên tĩnh.
Nhưng xe của anh vừa dừng lại thì cửa sổ trên tầng đã mở ra một nửa. Lục Diễm Chi đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Ánh mắt đó khiến Tô Nhược Hân đột nhiên có cảm giác không muốn xuống xe.
Cô cảm nhận được, chỉ cần cô xuống xe, chỉ cần Lục Diễm Chỉ ở trước cửa sổ thấy cô, chắc chắn sẽ có phản ứng cuồng loạn.
“Đừng sợ.” Dường như Hạ Thiên Tường nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, anh vòng qua xe, nắm tay cô dắt xuống xe.
“Tô Nhược Hân, cô đến đây làm gì?” Quả nhiên, vừa thấy bóng dáng Tô Nhược Hân, Lục Diễm Chi bèn hét lên với Tô Nhược Hân ở tầng dưới.
Hạ Thiên Tường cũng không thèm nhìn Lục Diễm Chi, anh dẫn Tô Nhược Hân đi vào sảnh lớn của biệt thự.
Sau đó, không đợi anh và Tô Nhược Hân ngồi yên, Lục Diễm Chi đã vội vàng lao ra khỏi thang máy: “Thiên Tường, tại sao con lại dẫn con ả này về nhà?
Con và cô ta lăng nha lăng nhăng, cấu kết làm bậy ở bên ngoài mẹ còn chưa tính, bây giờ lại còn muốn dẫn cô ta về nhà sao? Mẹ không muốn nhìn thấy cô †a trong nhà này, nếu không có cô ta, Thiên Hương sẽ không trở thành dáng vẻ như bây giờ.”
“Mẹ đang nói cái gì vậy?” Mặt Hạ Thiên Tường tối sầm lại, đúng là Lục Diễm Chi đang đổ chính lỗi của mình cho Tô Nhược Hân, quả là…
Hạ Thiên Tường không thể nào tưởng tượng được tâm trạng của mình vào giờ phút này.
Nếu người phụ nữ trước mặt này không phải là mẹ anh, chắc chắn anh sẽ tát một cái.
“Chính là cô ta, nếu cô ta không vạch trần Anna, phá vỡ sự cân bằng giữa Hạ Sâm và Anna, gây ra sự rối loạn hiện giờ thì trong nhà cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Bà ta chỉ tay vào Tô Nhược Hân, dù sao Lục Diễm Chỉ cũng nhìn Tô Nhược Hân không vừa mắt.
Con trai của bà ta phải lớn mạnh, phải kiểm soát tất cả mọi thứ hiện giờ trong nhà họ Hạ. Nếu không, nếu rơi vào tay những đứa con của những ả hồ ly tỉnh kia thì bà ta hoàn toàn không thể sống nổi trong nhà họ Hạ nữa.
Hạ Thiên Tường kiểm soát nhà họ Hạ mới là nên tảng cho cuộc sống vinh quang của bà ta.
“Lục Diễm Chỉ, đó là lỗi của Hạ Sâm, không liên quan đến Nhược Hân.”
“Có liên quan đến cô ta, cô ta muốn đứng ra quản lý chuyện của nhà họ Hạ sao? Nếu không phải cô ta vạch trần tất cả thì sẽ không có bây giờ…”