Chương 1119
“Sao thế?” Tô Nhược Hân phát hiện Dương Mỹ Lan đang nhìn điện thoại, cô ta đang nhìn điện thoại nhắn tin lại.
Cô đang lái xe, nấy giờ là Dương Mỹ Lan liên lạc với Hạ Thiên Tường.
“Dừng xe, máy bay trực thăng đến đón chúng †a.” Tuy lúc này mặt Dương Mỹ Lan còn trắng bệch nhưng sự phấn khích trên khuôn mặt nhỏ càng ngày càng nhiều, đã không thể giấu nổi nữa.
“Được.’ Thật ra Tô Nhược Hân cũng không dám chắc chắn con đường cô từng đi qua có tiếp viện của đối phương không, cũng không biết liệu đối phương có khống chế cả trước lẫn sau muốn chầu chực tấn công cô không.
Nhưng hiện tại Hạ Thiên Tường đã lái trực thăng đến đây, cô không cần sợ nữa.
Khi này xe thật sự dừng lại.
Lúc vững vàng dừng lại, trước xe là năm người mặc đồ đen vừa nãy bị đâm bay đang chật vật đứng dậy muốn tấn công cô.
Dù bọn họ có thể đứng dậy nhưng bị thương rồi cũng không làm nên trò trống gì.
Máy bay trực thăng dừng bên xe đua.
Cuối cùng âm thanh đỉnh tai nhức óc cũng tạm dừng một lúc.
“Lên đi.”
Nghe thấy giọng nói này, lại nhìn thấy Trần Sang trên máy bay trực thăng, Tô Nhược Hân bất ngờ: “Mỹ Lan xuống xe đi, Chúc Hứa xuống xe đi.’ Cô nhanh chóng nói, đồng thời cũng nhảy xuống xe đầu tiên.
Dù cô rất thích chiếc xe đua này nhưng giờ cũng phải bỏ, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Xe có tốt cũng không quan trọng bằng mạng mình.
Mất mạng rồi thì xe có tốt hơn nữa cũng chẳng lái được.
“Nhưng mà Nhược Hân, anh ta là ai thế?” Dương Mỹ Lan xuống xe, nhìn người đàn ông trên máy bay trực thăng đang vươn tay với bọn họ, cô ta không quen nên không tin.
“Trần Sang, đi lên đi.” Tô Nhược Hân đã vòng qua thân xe, đẩy Dương Mỹ Lan lên máy bay trực thăng trước, sau đấy là Chúc Hứa.
Lúc này, Trần Sang cũng nhảy xuống.
Đưa từng người lên trên.
Lúc này Dương Mỹ Lan mới không chần chừ bước lên.
Trần Sang bế Chúc Hứa lên.
Khi này máy bay trực thăng lại cất cánh.
Một tay Trần Sang nắm Tô Nhược Hân, một tay kéo cầu thang, cứ vậy thả người giữa không trung với cô, khi ấy người trên máy bay trực thăng kéo mạnh, trực tiếp kéo cả hai người lên máy bay trực thăng.
“Âm ù ù”, máy bay trực thăng nhanh chóng bay lên giữa không trung.
Kèm theo tiếng “rầm ù ù” còn có âm thanh khác.
“Tiếng gì vậy ạ, vang quá.” Chúc Hứa tò mò hỏi.
Trần Sang xoa khuôn mặt nhỏ của Chúc Hứa: “Là tiếng pháo thôi, không có gì đâu.
Chúc Hứa gật đầu: “Một ngày nào đấy cháu cũng muốn cậu dẫn cháu đi đốt pháo, chơi vui lắm.”
Tô Nhược Hân ôm ngực hoảng sợ, cô không hề cảm thấy tiếng pháo chơi vui tí nào.
Cô biết đấy không phải tiếng pháo.