Cô không phải là người một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, cô cũng khinh thường người như vậy, cho nên cô tuyệt đối không làm chuyện đó.
Cô cảm thấy cho dù là chuyện gì cũng từ từ giải quyết, dễ hợp dễ tan là tốt nhất.
Đúng vậy, chính là như vậy!
Hàn Nhã Thanh nói xong thì cụp mắt xuống, không hề nhìn Dương Tầm Chiêu.
Đúng vậy, cảm giác của cô là như vậy, nhưng sau khi cô nghiêm túc nói ra lại phát hiện mình không thoải mái như tưởng tượng.
Tâm trạng của cô cũng không giống nhẹ nhàng như tưởng tượng, lúc này cô cảm giác trái tim rất khó chịu, rất đau.
Cô quan tâm, cô để ý, cho nên rất đau!
Thì ra dễ hợp dễ tan không dễ dàng như vậy.
Nhưng cậu ba Dương đã có bé cưng, cô không thể cứ quấn lấy Dương Tầm Chiêu đúng không?!
Cô không làm được chuyện như vậy.
“Hàn Nhã Thanh, sao anh lại muốn cắn chết em như vậy.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, người phụ nữ này cố ý chọc tức anh.
Không cho cô nói, cô lại cố tình cứ nói, mà anh lại không có cách gì với cô.
Nói lời uy hiếp tàn nhẫn có ích gì? Anh vốn không nỡ với cô.
Không nỡ tổn thương cô một chút nào.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong mắt cô tức giận, anh cắn chết cô? Dựa vào cái gì?
Cô còn muốn cắn anh, rõ ràng người sai là anh.
“Bởi vì em ghen nên anh rất vui vẻ, nhưng em cũng phải biết rõ không thể ăn dấm của ai.”
Cậu ba Dương liên tục gọi điện thoại mấy lần, nhưng bé cưng Vũ Kỳ vẫn luôn không nghe máy, có lẽ bé cưng Vũ Kỳ đã ngủ, sợ là hôm nay sẽ không nghe máy.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái, không nói gì.
“Nhã Thanh, em có thể ghen với người nào cũng được, nhưng em thật sự không nên ghen với người này.” Cậu ba Dương biết không gọi được cho bé cưng Vũ Kỳ, vậy thì anh phải giải thích rõ ràng chuyện này.
Bé cưng Vũ Kỳ nói không thể nói với mẹ, nhưng hiện tại anh không thể giấu được, huống chi anh đã sớm không muốn giấu giếm, ngày đó bé cưng Vũ Kỳ bày trò gọi cho anh trước mặt ông cụ Dương và bà cụ Dương thì hôm sau anh đã bắt đầu chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng, mấy ngày nữa Dương Thị sẽ chuyển qua dưới danh nghĩa của Vũ Kỳ, Hàn Nhã Thanh chắc chắn cũng sẽ biết.
Hàn Nhã Thanh nhíu mày lại, có chút không hiểu ý của anh, nhưng cậu ba Dương giải thích thì cô sẽ nghe.
Ở trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng Dương Tầm Chiêu, cô biết rõ tình cảm của Dương Tầm Chiêu đối với mình.
Dương Tầm Chiêu nói rất đúng, cô vừa ghen tỵ, mà bởi vì ghen cho nên tức giận và kích động, vì vậy hình như vừa rồi cô thật sự có chút gây rối vô cứ.
Đương nhiên cô muốn anh giải thích.
“Nhã Thanh, con bé là bé cưng của anh.” Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại đưa tới trước mặt Hàn Nhã Thanh: “Con bé cũng bé cưng của em.”
Cậu ba Dương biết tiến không được lùi không được, hiện tại dưới tình huống này anh cũng không có đường lui.
Cô vốn giấu giếm chuyện đứa bé là cô sai, hiện tại bởi vì anh và bé cưng Vũ Kỳ vẫn luôn giấu cô nên ngược lại anh trở nên đuối lý.
Cậu ba Dương đột nhiên cảm giác con gái cưng đã đào hố hại mình.
Thỉnh thoảng áo bông nhỏ tri kỷ của anh vẫn đào hố anh một chút.
Cậu ba Dương thở dài, sau đó nhấn thông tin của bé cưng, chỉ vào đó: “Em xem số điện thoại này đi, có phải rất quen thuộc đúng không?”
Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn qua, vừa rồi màn hình hiện thị hai chữ bé cưng, không có số điện thoại, hiện tại Hàn Nhã Thanh thấy rõ số điện thoại thì hai mắt nhanh chóng trợn lên.
Đương nhiên cô biết rõ số điện thoại này, không phải là số điện thoại của bé cưng Vũ Kỳ sao?
Vì sao Dương Tầm Chiêu lại có số điện thoại của bé cưng Vũ Kỳ?
Cậu ba Dương còn ghi chú số điện thoại là bé cưng?
Cho nên…Cập nhật nhanh tại truyen.one
Hàn Nhã Thanh là người thông minh, vừa rồi cô kích động không suy nghĩ, hiện tại cô hoàn toàn hiểu được, nhưng Dương Tầm Chiêu biết chuyện Vũ Kỳ từ lúc nào?
Dương Tầm Chiêu đã biết chuyện Vũ Kỳ, vậy Minh Hạo thì sao?
Dương Tầm Chiêu biết chuyện Minh Hạo chưa?
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm số điện thoại, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp.
“Nhã Thanh, có phải em nên giải thích cho anh một chút hay không?” Tuy rằng cậu ba Dương đuối lý, trong lòng có chút chột dạ nhưng anh vẫn muốn ra đòn phủ đầu.
“Không phải anh nên cho em một lời giải thích sao?” Nhưng Hàn Nhã Thanh đã hoàn toàn khôi phục lý trí, cô ngước mắt nhìn chằm chằm anh.
Cậu ba Dương lập tức lúng túng, quả nhiên ở trước mặt cô không phải chuyện gì cũng dễ lừa gạt.
Con gái cưng đã đào hố anh rồi.
“Bé cưng Vũ Kỳ đi tìm anh, bé cưng Vũ Kỳ nói tạm thời không nói với em, nói đến một lúc nào đó sẽ cho em ngạc nhiên.” Cậu ba Dương cũng không dám rất vòng vo, tuy rằng anh vốn có lý.
Con gái cưng đã đào hố cậu ba Dương mấy lần nên anh không chút do dự bán đứng bé cưng.
Trong lòng cậu ba Dương biết rõ cho dù bé cưng Vũ Kỳ làm gì cũng là con ruột của cô.
Nhưng anh không phải, cô sẽ không tức giận bé cưng Vũ Kỳ, nhưng sẽ tức giận với anh.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh không nói gì, giống như đang đợi anh nói tiếp.
Hàn Nhã Thanh thật sự đợi anh nói tiếp, cô muốn biết anh có biết chuyện của Minh Hạo hay không.
Nhưng trong mắt cậu ba Dương thì ánh mắt của Hàn Nhã Thanh lại có chút thay đổi.
“Nhã Thanh, anh biết mình không nên giấu em chuyện này.” Cậu ba Dương thở dài, dưới ánh mắt chăm chú của cô thì quyết định chủ động nhận sai: “Nhã Thanh, anh sai rồi, đây là lỗi của anh, anh không nên giấu em.”
“Lúc đó bé cưng Vũ Kỳ tìm anh thì anh rất vui vẻ, kích động, anh không nghĩ tới mình lại có con gái, anh không nghĩ tới…” Cậu ba Dương nghĩ đến tình huống lúc đó thì vẫn không nhịn được kích động.
“Ồ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, từ lời nói của anh thì Hàn Nhã Thanh biết được anh chỉ biết chuyện Vũ Kỳ mà chưa biết đến Minh Hạo.
Cho nên lúc ấy chỉ có Vũ Kỳ đi tìm anh, mà Minh Hạo đã trốn đi.
Hàn Nhã Thanh biết chắc chắn là ý của Minh Hạo, nói cách khác Minh Hạo không nhận anh, hoặc là nói Minh Hạo vẫn không muốn nhận anh.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến Minh Hạo thì không nghĩ nhiều đến chuyện khác.
“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Cậu ba Dương nhìn thấy phản ứng nhàn nhạt của cô thì có chút sững sờ, anh vốn cho rằng cô sẽ tức giận, không nghĩ tới cô lại bình tĩnh như thế.
“Không cần cảm ơn.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên cười cười, cô nghĩ đến Minh Hạo chỉ cho Vũ Kỳ nhận Dương Tầm Chiêu mà Minh Hạo không có đi, sợ là cậu bé có suy nghĩ riêng.
Từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh rất ít can thiệp vào chuyện của con trai, hơn nữa Hàn Nhã Thanh biết hiện tại tình cảm của Minh Hạo với Dương Tầm Chiêu có chút phức tạp, cho nên cô nghĩ Minh Hạo dùng cách của mình nhận Dương Tầm Chiêu mới có thể thật sự chấp nhận Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh cảm giác đây là chuyện của ba con bọn họ, cô không nên xen vào quá nhiều.
Sau đó cô hy vọng Dương Tầm Chiêu có thể thuận lợi thông qua thử thách của bé cưng Minh Hạo.
Nhưng cô hiểu rõ con trai mình, Minh Hạo muốn làm chuyện gì thì tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, cho nên Dương Tầm Chiêu muốn nhận con trai thì sợ là không đơn giản như vậy.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên thấy cậu ba Dương có chút đáng thương, không biết bé cưng Minh Hạo chuẩn bị chiêu gì đón tiếp cậu ba Dương.
“Nhã Thanh, anh thật sự không cố ý giấu em, anh đã chuyển Dương Thị qua danh nghĩa của Vũ Kỳ, thủ tục đang được xử lý, em sẽ nhanh chóng biết được, cho nên anh thật sự không muốn giấu em.” Phản ứng của Hàn Nhã Thanh càng bình tĩnh, cậu ba Dương càng sợ.
Lúc này cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh cười thì đáy lòng run rẩy, cậu ba Dương có cảm giác không tốt lắm.
Hàn Nhã Thanh nghe cậu ba Dương nói chuyển Dương Thị cho Vũ Kỳ thì có chút tức giận, nhưng đây là chuyện của ba con bọn họ, Hàn Nhã Thanh cũng không hỏi nhiều.
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tức giận?” Trong lòng cậu ba Dương càng sợ hãi, phản ứng của cô rất bình thường sao?
Bình thường sao?
Cô đang tức giận?
“Không tức giận.” Hàn Nhã Thanh cười rất rạng rỡ, cô thật sự không tức giận, cô chỉ có chút lo lắng cho cậu ba Dương, lo lắng cậu ba Dương có chịu được chiêu lớn của bé cưng Minh Hạo hay không.
Cậu ba Dương nhìn cô cười, muốn nhìn ra một chút sự khác thường, nhưng cô cười quá rạng rỡ, thật sự không giống dáng vẻ tức giận, trong lòng cậu ba Dương có chút khó hiểu, luôn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng lại không nói được chỗ nào không thích hợp.
Nhưng vào lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động.