Bản thân anh ta muốn gạt Bùi Vũ Ninh thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn lôi cô vào cùng nữa!! Cô có thể từ chối không chứ?!!
Thực ra nội tâm cô rất muốn từ chối!
Hàn Nhã Thanh tuy lúc trước có ý muốn tạo không gian riêng cho hai người, nhưng không có nghĩa cô muốn phối hợp với anh ta để gạt Bùi Vũ Ninh.
Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không có vạch trần người đàn ông, dù gì mấy chuyện mà người đàn ông này làm cũng chỉ vì muốn theo đuổi Bùi Vũ Ninh, anh ta càng tính toán, thì càng biểu thị rằng anh ta có lòng với Bùi Vũ Ninh.
So với người đàn ông mà Bùi Vũ Ninh yêu thầm tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa Hàn Nhã Thanh cũng nhìn ra được, người đàn ông này tuy tính toán mưu kế, cũng chẳng qua là vì muốn giữ Bùi Vũ Ninh ở lại bên cạnh mình, có thể nhìn ra anh ta thật ra rất tôn trọng Bùi Vũ Ninh, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng với Bùi Vũ Ninh, chí ít cũng sẽ không miễn cưỡng Bùi Vũ Ninh chuyện như thế.
Càng huống hồ với tính cách và năng lực của Bùi Vũ Ninh, cũng sẽ không thể bị thiệt được, Bùi Vũ Ninh cho dù hơi trì độn trong chuyện tình cảm, nhưng những chuyện khác là vô cùng cảnh giác, hơn nữa võ nghệ của Bùi Vũ Ninh cũng không thể xem nhẹ được.
Thực ra bây giờ Hàn Nhã Thanh cảm thấy có lúc chuyện tình cảm không nhất định phải quang minh chính đại, quan trọng nhất là cuối cùng kết quả có được hoàn mỹ hay không mà thôi.
Vì kết quả hoàn mỹ cuối cùng, dùng một chút tâm tư nhỏ thì cũng được thôi.
Ban đầu Dương Tầm Chiêu đối với cô cũng như vậy!!
Hơn nữa những tâm tư nhỏ mà trước đây Dương Tầm Chiêu dùng còn nhiều hơn anh Phó này nữa.
Bây giờ giữa cô và Dương Tầm Chiêu cũng rất là tốt đẹp.
“Tớ đột nhiên nhớ ra còn có chút chuyện, tớ đi trước đây, chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết đi.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy trong tình huống này cô nên tẩu vi thượng sách.
“Cậu có chuyện gì được chứ? Cậu đến Hải Thành không phải vì chuyện Đường Vân Thành sao? Tớ bảo đảm ngày mai sẽ giúp cậu xử lý tốt, cậu không được đi.” Bùi Vũ Ninh dùng sức kéo lấy Hàn Nhã Thanh không buông tay, dưới tình huống này nếu như cô để Hàn Nhã Thanh đi thì cô chính là tên ngốc.
Người đàn ông đó quá âm hiểm, quá không biết xấu hổ, nếu như Hàn Nhã Thanh đi rồi, anh ta không biết sẽ làm ra chuyện gì với cô nữa.
“Người đàn ông của tớ tới rồi, tớ phải đi đón.” Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh lập lòe, nói ra một điều mà cô cảm thấy rất đương nhiên, nhưng đối với Bùi Vũ Ninh lại là một lý do rất đáng đánh đòn.
“Hàn Nhã Thanh, cậu có còn nhân tính không hả? Cậu đây chính là thấy sắc quên bạn, cậu vì người đàn ông của cậu mà vứt tớ đi không quan tâm nữa sao?” Bùi Vũ Ninh nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt khó mà tin được: “Cậu Dương lớn như vậy rồi lại không phải không biết đường, mà còn cần cậu đi đón? Cậu không được đi.”
“Hay là, cậu nói với anh ấy đi.” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh chớp chớp, lấy điện thoại đưa đến trước mặt Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh lập tức nhụt chí, với lá gan của cô cô cũng không dám nói với cậu Dương đâu, nếu như cô nói với cậu Dương cô phải giữ Hàn Nhã Thanh lại, không cho Hàn Nhã Thanh đi đón cậu Dương thì cậu Dương chắc sẽ tát chết cô mất.
Bùi Vũ Ninh lúc này rất phiền muộn, mấy người này sao ai cũng xảo quyệt như vậy chứ?
Bùi Vũ Ninh còn kéo lấy Hàn Nhã Thanh muốn nói gì đó, nhưng trùng hợp vào lúc này, điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên reo lên.
Trên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của cậu ba Dương.
“Cậu nói với anh ấy đi?” Khóe mày Hàn Nhã Thanh theo bản năng nhướng lên, Dương Tầm Chiêu gọi đến cũng thật là đúng lúc, Hàn Nhã Thanh cố ý đưa điện thoại đến trước mặt Bùi Vũ Ninh.
“Không, cậu nghe đi, cậu nghe đi.” Bùi Vũ Ninh đương nhiên không thể nghe máy của Dương Tầm Chiêu, liên tục xua xua tay, tay cũng tự nhiên buông Hàn Nhã Thanh ra rồi.
Hàn Nhã Thanh cười cười, sau đó bắt máy.
“Không phải nói đến đón anh sao? Đâu rồi?” Điện thoại vừa được kết nối, bên đầu dây kia liền truyền tới thanh âm của cậu ba Dương, hiển nhiên cậu ba Dương không nhìn thấy người, tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng ngữ khí của cậu ba Dương vẫn rất dịu dàng.
Lúc này Bùi Vũ Ninh vẫn còn đứng bên cạnh Hàn Nhã Thanh, cách rất gần, cho nên cũng nghe thấy lời của Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh không có lập tức trả lời Dương Tầm Chiêu, mà nhìn sang Bùi Vũ Ninh.
“Cậu đi đi, cậu mau đi đi, đừng để cậu Dương đợi đến sốt ruột.” Bùi Vũ Ninh lúc này làm gì còn quan tâm đến cái khác nữa, cô sợ Hàn Nhã Thanh sẽ thật sự nói ra chuyện cô không cho Hàn Nhã Thanh đi đón anh, cho nên cô liền lớn tiếng nói với điện thoại, là kêu Hàn Nhã Thanh mau đi đón.
Khóe môi anh Phó chậm rãi cong lên, người phụ nữ của anh chính là đáng yêu như thế!!
Hàn Nhã Thanh nhìn anh Phó một cái, sau đó sải bước rời đi, chuyện tình cảm người ngoài không nên nhúng tay thì tốt hơn, cho nên cô vẫn nên đi đón người đàn ông của cô thôi.
Sau khi Hàn Nhã Thanh rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Bùi Vũ Ninh và anh Phó.
“Tôi đi đặt một phòng.” Bùi Vũ Ninh nghĩ đến chuyện ngủ hôm đó, có đánh chết cô, cô cũng không thể ngủ cùng với người đàn ông này.
“Anh yên tâm tôi sẽ không chạy đâu, ngày mai tôi còn phải giúp Nhã Thanh xử lý chuyện vụ án.” Bùi Vũ Ninh sợ anh ta lại lôi chuyện ước định của bọn họ ra nói, liền bổ sung thêm một câu.
“Ý của cô là, đợi chuyện này xử lý xong thì cô sẽ chạy, cho nên lúc đó chúng ta phải ở cùng nhau mọi lúc, bao gồm…lúc ngủ.” Anh Phó phản ứng quá nhanh, cũng quá âm hiểm, còn biết suy một ra ba nữa.
Bùi Vũ Ninh: “….”
Bùi Vũ Ninh rất tức giận, nhưng lúc này cô lại không có lời nào để phản bác.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu, đây là phòng tổng thống, có hai phòng, tôi ngủ ở phòng còn lại.” Anh Phó không trêu cô nữa, tuy bây giờ trêu ghẹo cô là niềm vui lớn nhất của anh, nhưng mấy ngày nay cô quá mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Bùi Vũ Ninh nhìn anh, hiển nhiên là không tin, bởi vì mấy ngày nay cô đã chứng kiến quá nhiều sự âm hiểm của người đàn ông này.
“Chuyện ngày mai là sân nhà của cô, có chút chuyện không thể không phòng, dù sao chuyện này cũng có người của Quỷ Vực Chi Thành tham dự, người của Quỷ Vực Chi Thành có lúc thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào, cho nên tối nay, tôi ở với cô, không cho phép từ chối.” Thái độ của anh Phó cứng rắn thêm một chút, anh ở cùng phòng với cô, vốn không phải là muốn làm gì cô, mà điều anh suy nghĩ cân nhắc tương đối nhiều.
Chuyện này dây dưa tới Quỷ Vực Chi Thành, nên không thể không phòng.
“Anh nói là bọn họ sẽ đối phó tôi?” Bùi Vũ Ninh sững sờ, mi tâm khẽ nhíu lại: “Nhưng bọn họ hẳn không biết Nhã Thanh đã mời tôi.”
“chỉ sợ có biến, thêm vài phần phòng bị thì sẽ không sai đâu.” Anh Phó trước giờ làm việc chu toàn cẩn thận, càng huống hồ là chuyện liên quan đến an nguy của người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào.
“Chuyện ngày mai không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào, cho nên cô tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.” Anh Phó lại bổ sung một câu, lần này trong thần sắc anh ta rõ ràng đã có thêm vài phần nghiêm túc.
Bùi Vũ Ninh còn muốn kháng nghị, nhưng nhìn thấy anh đột nhiên xị mặt, thì lời nói đã đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong.
Người đàn ông này bình thường tuy có chút âm hiểm, nhưng trong chính sự thì tuyệt đối nghiêm túc cẩn thận, mấy ngày nay tuy anh không có làm nhiều việc lắm, nhưng chỉ những sự chỉ điểm thỉnh thoảng của anh đã khiến cô hiểu, năng lực của người đàn ông này rất mạnh, hẳn là ở trên cô.
Bùi Vũ Ninh trước giờ rất kính phục người có năng lực mạnh, cho nên lúc này khi anh nói đến chính sự, Bùi Vũ Ninh cũng không nói thêm gì nữa.
Vốn dĩ anh Phó cũng chỉ là cẩn thận, nhưng không ai ngờ được, tối hôm đó đã xảy ra một chuyện kinh tâm động phách khiến tất cả mọi người đều không ngờ đến.