Anh ta thật sự không thể ngờ Bùi Doanh lại dùng chuyện này để đối phó với Đường Vân Thành, đúng là mất hết nhân tính, không có giới hạn gì cả!
“Nhưng chuyện này giống nhau à? Ai mà dám nhúng tay vào chuyện của Đường Vân Thành là chết chắc, ai nhúng tay cũng đi đời, hơn nữa dù là ai ra mặt cũng không thể nào cứu được Đường Vân Thành, chỉ tổ khiến cho Đường Vân Thành chết sớm hơn mà thôi.”
“Bình thường cậu ưa quậy phá thì thôi đi, chuyện như vậy mà cậu cũng dám làm.”
“Cậu làm thế sẽ hại chết người đấy, hại chết nhà họ Đường ấy, sẽ hại chết cô Đường ấy.”
Bây giờ một người luôn luôn bình tĩnh như Quản gia Trọng cũng gầm gầm gừ gừ, mỗi lúc một nâng cao giọng lên.
Cường ở bên ngoài đã nghe thấy tất cả, anh ta rụt cổ trong vô thức, lần này Thành thiếu chủ thảm thật rồi.
“Quản gia Trọng, có thế nào thì bây giờ tôi cũng là thiếu chủ của Quỷ Vực Thành, ông rống tôi như thế…Không thỏa đáng lắm đâu nhỉ?” Thành thiếu chủ mặt dày như bức tường thành cũng hơi thấp thỏm, sao rồi đã xong chưa.
“Cậu là thiếu chủ của ai? Tôi có phải là quản gia của cậu đâu, tôi là quản gia của thành chủ, cậu nào phải là thiếu chủ của tôi, tôi thích rống thế nào thì rống thế đấy.” Quản gia Trọng nổi cơn lôi bành, bây giờ Thành thiếu chủ xung đột như vậy, ngọn lửa giận của ông ta bốc thẳng lên đỉnh đầu.
“Tôi còn không nói cậu được à? Lúc nhỏ cậu để mông trần phơi chim tôi còn nhìn thấy nữa là…”
“Quản gia Trọng, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không? Đừng công kích người khác kia chứ?” Da mặt Thành thiếu chủ có dày hơn đi chăng nữa, bây giờ anh ta cũng không chịu nổi nữa, có gì thì nói đi, kể chuyện xa xôi đến thế làm gì.
Mặc dù bình thường Thành thiếu chủ hay gọi Quản gia Trọng là ông già, thường tức giận Quản gia Trọng, thế nhưng trong lòng anh ta vẫn rất kính trọng Quản gia Trọng.
Quản gia Trọng vừa nổi giận thì anh ta đã cảm thấy sợ hãi.
“Cậu còn biết nói chuyện đàng hoàng nữa hả, lúc cậu làm ra những việc như thế, sao cậu không nghĩ cho thật kỹ, cậu xem xem mình làm ra cái gì rồi.” Quản gia Trọng hừ lạnh, cơn giận của ông ta vẫn chưa tan biến, giọng nói vẫn lớn như thế.
“Thành chủ, để tôi đi lấy roi, thực thi gia pháp đi.” Quản gia Trọng mắng người đến mệt, cảm thấy vẫn còn chưa đủ, cái thằng nhóc hư đốn này không đánh không được.
“Quản gia Trọng, không đến mức đó chứ?” Trương Minh Hoàng còn chưa lên tiếng, Thành thiếu chủ biến sắc, rống cũng rống rồi, chửi cũng chửi rồi, anh ta đều nhịn tất, sao còn đụng đến roi nữa, đã lâu lắm rồi anh ta chưa ăn roi.
Lần này Quản gia Trọng không tiếp tục rống anh ta nữa phớt lờ anh ta luôn, quay lưng bỏ đi, rõ ràng thật sự muốn đi lấy roi rồi.
“Ê, ê, ông đợi đã, chúng ta đừng đánh? Không phải thành chủ nói cô Đường đã ra tay rồi sao?” Thành thiếu chủ thấy Quản gia Trọng làm thật, thái độ của anh ta cũng đã thay đổi.
“Cậu thì biết cái mông gì, cậu biết cô Đường muốn làm gì hay không? Phải làm gì? Cậu có biết cô Đường phải làm sao mới phá được cục diện như thế này chăng?” Quản gia Trọng vẫn không lùi bước, ông ta trừng mắt nhìn anh, đến lời lẽ tục tằng nói ra khỏi miệng.
Quản gia Trọng vừa nghe anh ta nhắc đến cô Đường đã nổi giận.
“Quản gia Trọng, ông hiểu không?” Thành thiếu chủ bĩu môi, dù bây giờ hơi sợ hãi, thế nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh ta vẫn không sợ chết mà bồi thêm một câu.
“Tôi không hiểu, cậu hiểu, nào, nào, cậu nói xem chuyện này là thế nào?”Quản gia Trọng bật cười, ánh mắt vẫn toát ra vẻ giận dữ, không ngờ đến lúc này rồi mà cậu ta vẫn còn dám cãi lại ông ta, đúng là phải đập cho cậu ta một trận.
Thành thiếu chủ: “…”
Nếu như anh ta biết rõ thì ban nãy cũng sẽ không bám theo sau thành chủ rồi.
“Từ sáng đến tối cậu chỉ biết làm bậy, chỉ biết chọc tức người khác mà htôi, cậu nhìn cô Đường nhà người ta rồi nhìn lại mình xem, cậu có bằng cô Đường nhà người ta không?” Quản gia Trọng trừng mắt nhìn anh ta, câu nói này…
“Quản gia Trọng, ông thiên vị cũng được, thế nhưng đừng có nói trái với lương tâm như vậy chứ?” Thành thiếu chủ phản đối, có thế nào thì anh ta cũng là thiếu chủ của Quỷ Vực Thành, mấy năm nay, Quỷ Vực Thành phát triển rất tốt dưới sự dìu dắt của anh ta, lẽ nào đây không phải là năng lực của anh ta ư? Đây không phải là công lao của anh ta ư?
Ông ta có thiên vị cũng không thiên vị đến mức này kia chứ.
Anh ta nhận ra, đột nhiên anh ta trở thành một người bà ngoại không thân thiết, cậu không yêu rồi.
“Với lại cô ta còn chưa phải là công chúa của Quỷ Vực Thành chúng ta đâu, chỉ là suy đoán của Lương mà thôi, bây giờ còn có thêm xét nghiệm ADN của Trình Nhu Nhu nữa kìa, tạm thời còn chưa biết được cô Đường có phải là con gái của thành chủ hay không, theo tôi thấy hy vọng rất mỏng manh, Quản gia Trọng, ông đừng nghĩ nhiều quá.” Thành thiếu chủ lại bĩu môi, thật ra chắc chắn trong lòng anh ta không hề nghĩ như thế, anh ta chỉ muốn chọc tức Quản gia Trọng mà thôi.
Trương Minh Hoàng không nói gì, cũng không tỏ thái độ, bây giờ nghe Thành thiếu chủ nói thế, rốt cuộc ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn Thành thiếu chủ: “Bởi thế, lúc trước cậu muốn cưới ai?”
Thành thiếu chủ: “…”
Má, đúng là nói nhiều sai nhiều, nếu như biết sớm thì anh ta đã không nói cho sướng miệng rồi.
Vốn dĩ chuyện này khó lòng lấp lửng cho qua, bây giờ lại đề cập đến.
Hơn nữa còn do thành chủ chủ động nhắc đến.
Thành chủ đã lên tiếng, muốn nói qua loa cho xong chuyện cũng không thể.
“Đúng thế, nhóc con, cậu muốn cưới ai?” Quản gia Trọng sực tỉnh táo lại, ông ta nhìn Thành thiếu chủ chăm chú.
“Tôi nói đùa thôi mà, chẳng phải là bị mọi người ép bức quá đó sao? Thật ra tôi không muốn kết hôn một chút nào.” Thành thiếu chủ vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng, muốn qua loa cho xong.
“Thành, lần trước tôi đánh cậu là bao giờ?” Đột nhiên Trương Minh Hoàng cất tiếng nói.
Thành thiếu chủ đờ người, nghĩ đến cảnh tượng bị đánh lần trước, mặt anh ta cũng đổi sắc.
Quản gia Trọng cũng kinh ngạc, khi nãy ông ta cũng chỉ nói thế thôi, không có ý muốn thành chủ đánh thiếu chủ thật.
“Dạ, lúc trước tôi có nghe nói có thể cô Đường là con gái của thành chủ.” Bây giờ Thành thiếu chủ cảm thấy sống lưng của mình bắt đầu đau nhức, tất nhiên cũng không dám giấu giếm nữa.
“Bởi thế, cậu muốn cưới cô Đường à?” Quản gia Trọng nhìn Thành thiếu chủ, ông ta chớp chớp mắt trong vô thức, dường như nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Bây giờ cô ta cũng không…” Thành thiếu chủ biết câu hỏi này không dễ trả lời, bởi thế anh ta chỉ có thể trả lời nhát gừng cho qua.
“Cái thằng nhóc nhà cậu còn muốn cưới cô Đường, sao cậu không bay lên trời đi.” Chỉ có điều Quản gia Trọng lại ngắt lời anh ta, rõ ràng ánh mắt của ông ta đong đầy vẻ cạn lời.
“Không phải mọi người vẫn luôn nói rằng tôi là người giỏi nhất trong lứa trẻ ở Quỷ Vực Thành sao?” Thành thiếu chủ không phục, sao anh ta lại không dám? Sao muốn cưới cô Đường lại thành lên trời rồi?
Sao nghe câu nói này lại làm anh ta khó chịu như thế?
“Đó là lúc trước…” Quản gia Trọng nhìn anh ta, ông ta lớn giọng đáp lại một cách tự nhiên.
Thành thiếu chủ: “…”
Ông còn có thể lớn tiếng hơn nữa được không?
“Thành thiếu chủ, làm người phải tự biết người biết ta.”
“Chúng ta làm người phải có lương tâm.”