“Cô Kiều là khách...” Cậu ba Dương mỉm cười nhìn nàng dâu nhà mình, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông xuống được, đương nhiên anh biết có vài chuyện vẫn cần phải giải thích với cô, anh trước giờ không thích có bất cứ hiểu lầm nào.
Một câu cô Kiều là khách khiến thân thể của Kiều Thiên Lý cứng nhắc, cũng khiến lớp mặt nạ giả tạo mà Kiều Thiên Lý cố gắng duy trì dần có dấu hiệu rạn nứt, có điều Dương Tâm Chiêu không có chú ý đến cô, vì thế chưa từng nhìn thấy.
Hàn Nhã Thanh để ý đến, cho nên cô nhìn rất rõ phản ứng của Kiều Thiên Lý.
“Vậy còn em thì sao?” Hàn Nhã Thanh cố ý cắt ngang lời của Dương Tâm Chiêu, hơi ngước lên nhìn anh.
“Em là vợ của tôi, là mợ chủ của nhà họ Dương.” Dương Tâm Chiêu há lại không hiểu của ý của cô, anh giơ tay, nhẹ nhàng nhéo mũi của cô: “Hài lòng rồi chứ?”
“Ừm, hài lòng.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, mỉm cười rất vui vẻ, sự phối hợp tích cực của Dương Tâm Chiêu, cô có thể không hài lòng sao?
Cô nghĩ đến Dương Tầm Chiêu biết phối hợp với cô, theo thỏa thuận ban đầu Dương Tâm Chiêu lấy cô là vì cho ông cụ Dương xem, cho nên, ở trước mặt của ông cụ Dương, Dương Tâm Chiêu chắc chắn sẽ phối hợp một show ân ái” với cô. Hàn Nhã Thanh tính chuẩn điểm này mới muốn dùng cách như này đến đả kích Kiêu Thiên Lý. Nhưng cô không có ngờ Dương Tâm Chiêu lại phối hợp với cô tốt như vậy, xem ra, cậu ba Dương này cũng là cao thủ diễn kịch!
Kết quả này tốt đến không tưởng, đây chính là hiệu quả cô muốn!
Kiêu Thiên Lý giống như một bông hoa sen đang kỳ nở rộn, mảnh mai, băng thanh ngọc khiết, hơn nữa dịu dàng ân cần, hiểu được tâm ý của người khác.
Mà cô giống như một cây xương rồng xám, diện mạo không nổi bật, toàn thân đầy gai, lại còn kiêu ngạo ngang ngược, không nói đạo lý.
Hai người nếu so sánh có quả thật khác nhau một trời một vực!
Hàn Nhã Thanh cố ý tạo ra sự khác nhau một trời một vực như thế này, sau đó cô ở dưới thế khác nhau một trời một vực này dùng mấy câu bóng gió để Kiều Thiên Lý không chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn này. Dù Kiều Thiên Lý có ưu tú hơn nữa, đối với Kiều Thiên Lý mà nói, Dương Tâm Chiêu giống như cách cả khoảng không, nhìn tựa như gần ngay trước mắt, nhưng lại không với tới được, trong lòng cô ta khát vọng lại câu mà không được.
Dù Hàn Nhã Thanh cô có bình thường hơn nữa, đối với cô mà nói, Dương Tâm Chiêu vốn nên nằm ngoài tâm ngắm, nhưng bây giờ cô lại nắm trong tay rồi.
Cảnh giới cao nhất khi ngược người khác cũng chỉ như thế mà thôi! Hôm nay không thể ngược Kiều Thiên Lý đến mức sống không bằng chết, cô không phải Hàn Nhã Thanh.
“Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, đều vào trong cả đi.” bà cụ Dương đột nhiên lên tiếng, lời nói đó nghe rất bất mãn, bà cụ Dương ngước mắt nhìn qua Hàn Nhã Thanh, sau đó lại từ từ bổ sung một câu: “Thiên Lý là ta mời đến.” Lời này của bà cụ Dương có thể nói là vừa khéo, là vì giải vây cho Kiêu Thiên Lý, muốn tát trả Hàn Nhã Thanh một cái trợ uy.
Qua một câu nói này, Hàn Nhã Thanh đã nhìn rõ thái độ của bà cụ Dương, rất vừa ý với Kiều Thiên Lý và rất bất mãn với cô, hơn nữa cho dù Dương Tâm Chiêu đã cưới cô, bà cụ Dương vẫn có ý muốn để Kiều Thiên Lý thay thế vị trí.
“Dạ, cháu biết chứ, vừa rồi ông xã đã nói, cô Kiêu là khách.” Hàn Nhã Thành nhìn bà cụ Dương, mỉm cười ngọt ngào, nhìn như thể không biết gì, ánh mắt đó rất vô tội, rất chân thành.
bà cụ Dương: “..."
bà cụ Dương nhìn nụ cười ngốc nghếch đó của Hàn Nhã Thanh thì rất phiên, rất tức, nhưng không có lời nào đối lại.
Dương Tâm Chiêu liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt vụt sáng, câu trả lời này của cô hình như vô ý, nhưng mỗi câu đều rất sắc bén, khiến người khác không thể phản kích.
Vô ý sao? Anh nếu như tin cô là vô ý vậy thật sự gặp quỷ rồi!
Anh hôm nay dẫn cô về nhà lớn nhà họ Dương, vốn định mượn cơ hội này thăm dò ý tứ của cô, hiện nay xem ra, hiệu quả thật sự không tồi.
“Cháu lấy một đứa ngốc nghếch, xấu xí về để chọc tức ta sao?” ông cụ Dương lạnh lùng liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, không thèm che giấu sự mỉa mai cùng coi thường của ông cụ, lời nói này cũng đủ khó nghe.
Mắt của Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nheo lại, sắc mặt rõ ràng cũng trầm xuống, anh chuẩn bị mở miệng.
“Ông xã, em ngốc sao?” Hàn Nhã Thanh lại ngẩng đầu lên nhìn anh, rất nghiêm túc hỏi một câu.
“Không ngốc.” Dương Tầm Chiêu hơi sững người, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, câu trả lời này của cậu ba Dương rất thẳng thắn.
Dương Tầm Chiêu trả lời như vậy nằm trong dự liệu của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh rất vừa lòng, cô lại tiếp tục hỏi một câu: “Ông xã, em xấu sao?”
“Không xấu.” Dương Tâm Chiêu không có chút do dự mà trả lời rất nhanh, rất trực tiếp, ở trong mắt anh, cô một chút cũng không xấu, cho nên, những lời này của cậu ba Dương là lời thật lòng, rất loại thật chân thành.
Nhưng, người khác không biết trái tim của cậu ba Dương, cô gái đó rõ ràng xấu như vậy, Dương Tâm Chiêu này rõ ràng đang trợn mắt nói dối.
Hàn Nhã Thanh cũng tưởng Dương Tầm Chiêu hoàn toàn chính là vì phối hợp diễn kịch với cô.
Cô thấy Dương Tầm Chiêu diễn kịch cũng rất chân thật.
“Ông xã, em đẹp không?” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, sau đó lại cố ý hỏi một câu.
Cô thấy, với đạo hạnh của cậu ba Dương, nói cô không xấu không hề khó, nhưng nếu như cô đổi câu hỏi này sang một cấp độ khác thì sao?
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tâm Chiêu, rất muốn biết câu hỏi này Dương Tâm Chiêu sẽ trả lời như thế nào, cô thừa nhận lúc này cô cũng có chút nghịch ngợm.
Dương Tâm Trung ngồi một bên khóe môi co rút mạnh, người phụ nữ này thật sự bệnh không nhẹ, cô lớn như thế nào? Anh cả nói cô không xấu đã rất trái lương tâm rồi, cô vậy mà còn dám hỏi anh cả cô có đẹp hay không? Đẹp? Đẹp cái quỷ á, dáng vẻ như chị ta, ma gặp còn sợ.
Có mấy người khi nghe thấy câu hỏi của Hàn Nhã Thanh cũng đều phải bất ngờ, trong lúc nhất thời đều nhìn Hàn Nhã Thanh như nhìn quái vật.
Cho hỏi, lời này của cô rốt cuộc sao là hỏi ra được vậy?
Sau khi mọi người hoàn hồn, đều cười khẩy.
Ai cũng biết, Dương Tầm Chiêu trước giờ không nói dối, hơn nữa, Dương Tâm Chiêu luôn kiêu ngạo, không hiểu hàm súc, không biết nói tránh, không biết lưu tình.
Hàn Nhã Thanh hỏi Dương Tâm Chiêu câu hỏi như vậy, rõ ràng là làm khó mình.
“Đẹp.” Nhưng, cậu ba Dương lại nhìn Hàn Nhã Thanh, rất nghiêm túc nói ra một từ như thế.
Trong nháy mắt, vạn vật tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đơ ra như khúc gỗ, không có ai biết từ đẹp đó của cậu ba Dương nói ra như thế nào.
Mắt của Hàn Nhã Thanh chớp chớp, anh nhìn vẻ mặt này của cô, mặt không đỏ thở không gấp, mắt cũng không chớp một cái nói cô đẹp, cũng thật sự làm khó anh rồi.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt rồi, không ngờ Dương Tầm Chiêu so với cô còn lợi hại hơn.
Cô đột nhiên cảm thấy rất vui, ha ha hai
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh chỉ cười to ở trong lòng, ngoài mắt không có lộ ra quá nhiều sự khác thường, vở kịch này vẫn phải tiếp tục diễn.
“ôi, vậy thì em yên tâm rồi.” Hàn Nhã Thanh dùng sức thở phào một hơi, một tay vỗ về trái tim nhỏ bé của cô: “Dọa chết em rồi, em vừa rồi suýt chút nữa tin ông cố ý bôi nhọ lời của em.”
Nghe thấy câu này của Hàn Nhã Thanh, trong nháy mắt, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng!!