“Ba ơi, ba phải tự nghĩ cách đi thôi, con không giúp được ba nữa rồi, mẹ từ đầu đã không đồng ý cho con theo, thế nên, con cũng giống như ba, đều bị vứt bỏ rồi.” Đầu bên kia điện thoại, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại thở dài một tiếng vô lực.
Thư ký Lưu: “......”
Đều? Đều bị vứt bỏ?
Công chúa nhỏ bị vợ của tổng giám đốc vứt bỏ á?
Tổng giám đốc cũng bị vợ vứt bỏ luôn?
Vợ của tổng giám đốc vứt bỏ công chúa nhỏ cùng tổng giám đốc, sau đó hẹn hò với một người đàn ông khác?
Thật con mẹ nó quá dọa người mà, phải không?
Công chúa nhỏ, những lúc thế này, cháu có thể bớt nói hai câu lại không? Có thể đừng lửa cháy còn đổ thêm dầu được không vậy?
Lúc này tổng giám đốc không thể chịu thêm chút kích động nào nữa đâu.
Cái câu ‘đều bị vứt bỏ kia’, thật quá khiến người đau lòng mà.
Tổng giám đốc nhà anh ta nghe xong câu đó, không biết sẽ nghĩ thế nào nữa?
Thư ký Lưu cẩn thận nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình, quả nhiên trông thấy sắc mặt tổng giám đốc nhà mình càng khó coi hơn.
“Tổng giám đốc, hay là kêu người tìm vợ ngài về?” Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình cúp điện thoại, liền căng da đầu đề xuất ý kiến.
Vợ của tổng giám đốc hẹn hò với người đàn ông khác, tổng giám đốc dĩ nhiên phải mau chóng bắt người về rồi.
Cậu ba Dương nhướn mày, lạnh lùng nhìn về phía thư ký Lưu, ánh mắt lạnh như băng tuyết, khiến người không có chỗ lẩn trốn.
Rõ ràng cậu ba Dương không hài lòng chút nào với đề nghị của thư ký Lưu.
Cho người tìm cô ấy?!
Vậy chẳng khác nào kêu anh đi bắt người?
Cứng rắn bắt người về không phải là kết quả mà anh mong muốn, cái anh muốn là cô ấy cam tâm tình nguyện trở về cơ......
Thư Ký Lưu đối diện với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, cả người cứng lại, sau đó hít một hơi thật sâu, dù sao cũng là người ở bên cạnh cậu ba Dương nhiều năm như vậy.
Thư ký Dương ngay lập tức hiểu được ý của tổng giám đốc nhà mình.
“Tổng giám đốc, hay là tôi gọi điện thoại cho cô Hàn, nói là tổng giám đốc bị ốm nhé, cô Hàn rất quan tâm tới ngài, nghe nói tổng giám đốc bị ốm, cô Hàn nhất định sẽ mau chóng tới đây thăm ngài.” Đầu óc thư ký Lưu nhanh chóng chuyển động, liều mạng nghĩ biện pháp.
Anh ta không chỉ đang nghĩ biện pháp cho tổng giám đốc, mà còn đang tự cứu mình nữa, bởi vì tổng giám đốc mà tức lên rồi, thì người xui xẻo nhất chính là anh ta.
Anh ta suy nghĩ tất cả đều là vì tính mạng của mình cả đấy.
Cậu ba Dương nghe thư ký Lưu nói xong, hai mắt lập tức lóe lóe, muốn anh giả ốm à?
Anh mà bị ốm thì cô ấy sẽ lo lắng? Sẽ về đây thăm anh sao?
Anh mà bị ốm, thì cô ấy sẽ bỏ Đường Bách Khiêm lại mà chạy về đây thăm anh?
Nói thật là cậu ba Dương cũng rất muốn biết Hàn Nhã Thanh có làm thế không đấy.
Nhưng mà, kêu anh giả ốm lừa cô, cậu ba Dương lại cảm thấy không hay cho lắm.
“Tổng giám đốc, chuyện này cứ giao cho tôi, tốt nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.” Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình còn đang do dự, vội vàng mở miệng nói.
Lúc này bản năng sinh tồn của thư ký Lưu trỗi dậy, đầu tiên, anh ta phải rời khỏi phòng làm việc trước đã, sau đó, anh ta phải xử lý chuyện này ổn thỏa, khiến tổng giám đốc hài lòng.
Nếu không chỉ sợ cái mạng nhỏ này của anh ta sẽ không còn mất.
Cậu ba Dương nâng mi mắt, nhìn về phía thư ký Lưu, anh hơi hơi nhăn mày, không biết đang nghĩ gì.
Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình không nói chuyện, cho rằng tổng giám đốc đồng ý rồi.
“Tổng giám đốc, tôi lập tức đi làm.” Thư ký Lưu vừa nói dứt câu, không đợi cậu ba Dương mở miệng, đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Đúng, thật sự là chạy đó!!
Rời khỏi phòng làm việc rồi, thư ký Lưu liền thở ra một hơi thật mạnh, tay vô thức vỗ vỗ lồng ngực.
Vừa rồi đúng là dọa chết anh ta, dọa chết anh ta mà, anh ta cảm thấy còn tiếp tục ở lại trong phòng làm việc thêm lát nữa, chắc cái mạng nhỏ này của anh ta cũng không còn nữa rồi.
Tâm tình của thư ký Lưu bình ổn trở lại, sau đó trở về phòng thư ký của mình, cầm di động lên, nhấn số gọi cho Hàn Nhã Thanh.
Điện thoại đổ mấy hồi chuông, Hàn Nhã Thanh mới nhấc máy.
“Cô Hàn, không ổn rồi, không ổn rồi, bệnh đau dạ dày của tổng giám đốc đột nhiên lại phát tác, tổng giám đốc đau đến ngất xỉu rồi.” Điện thoại vừa kết nối, thư ký Lưu đã vội vàng nói, giọng nói đương nhiên chứa đầy hoảng loạn cùng sốt ruột.
Tuy chỉ là giả vờ, nhưng thư ký Lưu vẫn giả vờ y như thật vậy, dù sao người ta cũng là người theo bên cạnh cậu ba Dương bao nhiêu năm mà!
“Sao cơ? Anh ấy bị đau dạ dày? Ngất rồi á?” Đầu bên kia điện thoại, giọng Hàn Nhã Thanh rõ ràng nâng cao hơn mấy tông, lúc này, không khó để nghe ra sự lo lắng trong giọng cô.
“Vâng, vâng, cô Hàn, cô mau qua đây đi.” Thư ký Lưu nghe được giọng Hàn Nhã Thanh lộ ra sự lo lắng thì âm thầm thở ra một hơi.
Cô Hàn quả nhiên rất quan tâm tổng giám đốc, chỉ cần cô ấy quan tâm, nghe thấy tổng giám đốc bị bệnh, nhất định sẽ lập tức tới đây.
Chỉ cần cô Hàn nhanh chóng tới đây thăm tổng giám đốc, không hẹn hò với người đàn ông khác nữa, sự việc liền được giải quyết.
“Không đưa đến bệnh viện à? Mau đưa anh ấy vào bệnh viện đi.” Giọng Hàn Nhã Thanh ở đầu dây bên kia càng thêm sốt ruột, cậu ba Dương đã đau đến ngất xỉu rồi, sao còn không nhanh nhanh đưa vào bệnh viện chứ?
“Cô Hàn, tổng giám đốc nói không muốn tới bệnh viện.” Thư ký Lưu thoáng ngây người, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
“Không phải anh ấy ngất rồi à?” Giọng Hàn Nhã Thanh truyền tới từ đầu dây bên kia, nghe như một câu chất vấn nhưng rõ ràng vẫn tràn đầy lo lắng.
Thư ký Lưu: “......”
Lời nói dối này thật sự khó tiếp tục, thật sự khó nói cho vẹn toàn được.
“Cô Hàn, trước khi ngất tổng giám đốc có nói không muốn tới bệnh viện, hơn nữa những lần phát bệnh trước tổng giám đốc cũng đều từ chối vào bệnh viện. Cô Hàn, cô mau tới đây xem thử đi, tổng giám đốc nghe lời cô nhất mà.” Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, cũng may đầu óc anh ta nhanh nhạy.
Bất kể thế nào, trước lừa được cô Hàn tới đây đã rồi nói sau, chỉ cần cô Hàn tới đây, tổng giám đốc sẽ vui vẻ trở lại.
Còn lại cũng không cần anh ta phải lo lắng nữa, đó đều là chuyện của tổng giám đốc.
“Được, tôi lập tức qua đó.” Hàn Nhã Thanh ở đầu kia điện thoại do dự hai giây, sau đó nhanh chóng đáp ứng.
Tuy bây giờ cô đang cần tới gặp người ta, nhưng nghe nói Dương Tầm Chiêu ngất xỉu, bình thường luôn bình tĩnh như cô cũng hoảng hết cả lên rồi.
Bởi vì quá lo lắng, quá sốt ruột, nên Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ nhiều.
“Vâng, vâng, vậy cô Hàn, cô nhanh lên một chút nhé.” Sau khi cúp máy, thư ký Lưu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quá tốt, cô Hàn đã đồng ý sẽ tới đây rồi, hơn nữa còn nói sẽ lập tức tới, thật sự là quá tốt mà.
“Tổng giám đốc, cô Hàn nói sẽ lập tức qua đây.” Sau khi có được kết quả như mong muốn, thư ký Lưu liền vội vàng tới báo tin mừng cho tổng giám đốc nhà mình.
“Cậu nói cái gì với cô ấy?” Hai mắt cậu ba Dương lập tức lóe lóe, vừa rồi anh hỏi cô ấy đang ở đâu, cô ấy còn không nói, thư ký Lưu nói cái gì mà cô ấy lại đồng ý tới đây ngay vậy?
“Cũng không nói gì cả, chỉ nói bệnh đau dạ dày của tổng giám đốc phát tác, hơi khó chịu thôi, cô Hàn lo lắng cho tổng giám đốc, liền nói sẽ lập tức qua đây thăm ngài.” Lúc này thư ký Lưu đã nói giảm nói tránh đi nhiều, hoàn toàn không nhắc tới chuyện anh ta nói với Hàn Nhã Thanh cậu ba Dương đau đến ngất xỉu.
Anh ta cảm thấy như vậy càng thể hiện rõ hơn sự quan tâm cô Hàn dành cho tổng giám đốc.
Dù sao bất kể thế nào, cô Hàn tới là được rồi mà, chỉ cần cô Hàn tới đây, dựa vào năng lực của tổng giám đốc nhà mình, chẳng lẽ còn không dỗ dành được cô Hàn hay sao?
Cùng lắm thì, đến lúc đó tổng giám đốc giả vờ chút là được rồi.
Uhm, chính là như thế.
“Chỉ như thế?” Chân mày cậu ba Dương hơi hơi cau lại, dường như có chút không tin, nhưng sắc mặt anh lúc này lại như dẫn theo mấy phần vui sướng, cô ấy thật sự nghe thấy anh khó chịu, liền lập tức qua đây à?