“Bọn họ? Bọn họ quá tàn nhẫn rồi.” Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, thanh âm có chút khàn khàn, không biết là vì một đêm không ngủ, hay là vì nguyên nhân khác nữa.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến bọn họ sẽ dùng chiêu đâm sau lưng, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, lại ác độc như vậy.
Lại không có nhân tính như vậy!!
Cô không tin một chữ nào trên bài báo tin tức này, cô rất rõ Đường Vân Thành sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Người hiểu Đường Vân Thành đều biết Đường Vân Thành sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nhưng đối phương vẫn đăng báo chuyện như vậy.
Với thân phận hiện tại của Đường Vân Thành, với địa vị ở nhà họ Đường hiện tại, đối phương dám đăng báo chuyện như thế, chắc chắc là ‘chứng cứ vô cùng xác thực’.
Hàn Nhã Thanh biết hôm qua ở thôn Ngọc Thủy chắc chắn đã xảy ra một số chuyện.
Một số chuyện mà mấy người đó có thể lấy làm ‘chứng cứ’.
Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu lúc này cũng âm trầm đến đáng sợ, khóe môi anh mím chặt, nhất thời không có nói gì.
Anh và Hàn Nhã Thanh đều nghĩ giống nhau, tin tức như vậy, mới chỉ là bắt đầu, chuyện sau này sẽ càng rát tay hơn nữa.
Hàn Nhã Thanh lại lấy điện thoại ra gọi cho Đường Vân Thành, vẫn không gọi được.
Hàn Nhã Thanh bây giờ muốn biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không liên lạc được với Đường Vân Thành thì mọi thứ đều miễn bàn.
“Vẫn không gọi được cho cậu, bây giờ cậu chắc vẫn đang ở thôn Ngọc Thủy, hẳn vẫn chưa nhìn thấy bài báo tin tức.
“Bây giờ đối phương chỉ đăng một tin tức như vậy, đằng sau chắc chắn sẽ có cái được gọi là ‘chứng cứ’, cho nên bây giờ chúng ta không thể chậm trễ xử lý mấy bài báo này.” Dương Tầm Chiêu tương đối rõ mấy tình huống quan hệ công chúng, bây giờ nếu như bọn họ nóng lòng xử lý chuyện này thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Bên Hải Thành này không có thế lực của bọn họ, bọn họ muốn hoàn toàn khống chế chuyện này là không dễ, càng huống hồ người mà bọn họ phải đối phó bây giờ không chỉ có nhà họ Cố, mà còn có Qủy Vực Chi Thành nữa….
“Em biết.” Hàn Nhã Thanh đương nhiên đã nghĩ tới điểm này, cho nên cô mới nóng lòng liên lạc với Đường Vân Thành, muốn biết bên Đường Vân Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Biết được chuyện đã xảy ra với Đường Vân Thành tối qua thì cô mới có thể biết nên xử lý thế nào, chỉ có hiểu được tình hình lúc đó thì mới có thể kịp thời ứng đối.
“Chiều hôm qua anh đã bảo Cố Ngũ đến Hải Thành rồi, rất rõ ràng Cố Ngũ cũng không tra được gì, không thể ngăn cản, chỉ nhà họ Cố thôi thì tuyệt đối không có năng lực như vậy, lần này e là người của Qủy Vực Chi Thành cũng tham dự.” Dương Tầm Chiêu trước đó đã nhận được tin tức của Cố Ngũ, Cố Ngũ nói hôm qua anh ta đã đưa người qua đây rồi, nhưng không có tra được gì cả, rất rõ ràng có người đã biết bọn họ tới, cố ý ngăn cản bọn họ hành động.
Hàn Nhã Thanh đã sớm dự tính đến điểm này, cho nên cũng không quá bất ngờ, chỉ là sắc mặt càng trầm hơn vài phần.
Lúc này, Đường Vân Thành vẫn đang ở thôn Ngọc Thủy, sau khi cô bé được đón đi thì không có xảy ra chuyện khác nữa.
Trong lòng Đường Vân Thành bất an, ông ta hiểu nhà họ Cố, nhà họ Cố nếu như muốn đối phó với ông ta thì chắc chắn sẽ nghĩ hết mọi cách, tuyệt đối sẽ không dừng lại giữa đường.
Đường Vân Thành vốn dĩ tưởng nhà họ Cố muốn nhân cơ hội này lấy mạng của ông ta, sau đó sau khi cô bé xuất hiện, ông ta tưởng người nhà họ Cố muốn cô bé xảy ra chuyện trong tay ông ta, bây giờ xem ra, hai cái đều không có, Đường Vân Thành thật sự là có chút hồ đồ rồi.
Đường Vân Thành có thể ngồi lên vị trí hôm nay, đương nhiên là thông minh trí tuệ, chỉ là, Đường Vân Thành suy cho cùng vẫn đánh giá thấp giới hạn của một số người nào đó, suy cho cùng vẫn không biết có một số người nào đó là hoàn toàn không có nhân tính.
Đường núi bị chặn, bây giờ ông ta không ra ngoài được, lúc 4 giờ, ông ta gọi cho Hàn Nhã Thanh một cuộc, nhưng đáp lại ông ta là Hàn Nhã Thanh tắt máy.
Ông ta nghĩ Hàn Nhã Thanh có thể là đang trên máy bay, bởi vì trước đó Phạm My gửi tin nhắn cho ông ta nói Hàn Nhã Thanh xử lý xong chuyện của nước M liền đến Hải Thành ngay.
Tính toán thời gian, Hàn Nhã Thanh chắc vẫn đang trên máy bay.
Lúc sắp 5 giờ, Đường Vân Thành muốn gọi cho Phạm My một cuộc, nhưng câu trả lời vẫn là đối phương tắt máy.
Đôi con ngươi của Đường Vân Thành chợt trầm xuống, bình thường Phạm My có ngủ cũng không tắt máy, ông ta đến Hải Thành Phạm My chắc chắn rất lo, càng không thể tắt máy.
Phản ứng đầu tiên của Đường Vân Thành là nghĩ điện thoại của ông ta có thể đã bị động tay động chân, nhưng điện thoại của ông ta luôn ở trên người ông ta, chưa hề có ai động vào điện thoại của ông ta qua.
Nếu như trong đó có người động vào điện thoại ông ta, thì ông ta không thể không phát giác ra được, điểm này Đường Vân Thành vẫn rất tự tin.
Vậy rốt cuộc chuyện là sao?
Đôi con ngươi của Đường Vân Thành khẽ híp lại, điện thoại của Tiểu Ngô trước đó bị rơi xuống nước, không mở lên được nữa.
Đường Vân Thành đã mượn điện thoại di động của bà chủ nhà trọ, nhập số điện thoại của Hàn Nhã Thanh, sau đó gọi đi, nhưng câu trả lời vẫn là điện thoại của đối phương vẫn tắt máy.
Đường Vân Thành lại gọi cho Phạm My, nhưng cũng nhận được câu trả lời như vậy.
Cho nên, đối phương không phải động tay động chân trên điện thoại của ông ta, mà là chặn hết tất cả tín hiệu trong thôn này rồi.
Nhưng mà, lúc ông ta mới đến cái thôn này, còn gọi điện thoại qua nữa, cũng nhận qua điện thoại, lúc đó không có chút vấn đề nào hết.
Sau khi ông ta đến thôn kiểm tra tình hình, thậm chí còn gọi điện thoại báo cáo tình hình với Cung tông trưởng nữa.
Lúc đó Cung tông trưởng còn nói nếu như không có chuyện gì thì ông ta cứ trực tiếp về, lúc đó biểu hiện của Cung tông trưởng rất bình thường.
Lúc hơn 8 giờ, ông ta thậm chí còn gọi cho Phạm My qua, ông ta sợ Phạm My lo lắng, cho nên cũng không có nói gì nhiều.
Cho nên, đối phương chắc chắn là sau đó mới chặn tất cả tín hiệu ở gần đây.
Chắc là lúc bọn họ định rời khỏi thôn vào lúc khoảng 9 giờ tối hôm qua.
Bình thường thời gian nghỉ ngơi của Đường Vân Thành rất có quy luật, 10 giờ cơ bản là đã nghỉ ngơi rồi, cho nên rất ít người gọi lại điện thoại cho ông ta sau 10 giờ.
Cho nên Đường Vân Thành tối hôm qua cũng không phát giác ra có gì không đúng, sau này gọi cho Tiểu Ngô không được, nhưng sau đó Tiểu Ngô về nói điện thoại rơi xuống nước hư rồi.
Lúc đó Đường Vân Thành cũng không có nghĩ nhiều.
Không thể không nói, đối phương tính toán từng bước thật sự rất kỹ càng.
Quan minh chính đại mà tới, Đường Vân Thành không sợ, nhưng tính kế sau lưng như vậy Đường Vân Thành đích thực không rành.
“Đường tổng, xảy ra chuyện gì rồi?” Tiểu Ngô nhìn thấy thần sắc của Đường Vân Thành nặng nề, ý thức ra đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hơn nữa chỉ sợ sự tình vô cùng nghiêm trọng, bởi vì anh ta đã ở bên cạnh Đường tổng mấy năm rồi, rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của Đường tổng.
“Vẫn còn chưa biết.” Đường Vân Thành bây giờ cũng chưa nghĩ ra đối phương rốt cuộc là muốn làm gì nữa, cho nên ông ta bây giờ vẫn không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhốt ông ta ở trong cái thôn nhỏ này, không cho ông ta liên lạc với thế giới bên ngoài?
Sau đó thì sao nữa?
Theo lý mà nói, đây cũng không phải chuyện gì lớn, càng huống hồ, mấy người đó cũng không thể nhốt ông ta mãi ở đây được.
Điều Đường Vân Thành không biết đó là, lúc này bên ngoài đã hỗn loạn rồi.