“Chồng ơi, anh thật là tốt.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh dịu dàng cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt đang nhìn về anh mang theo ý cười, giống như là còn mang theo một loại ánh sáng khác thường.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô cảm thấy bất ngờ, cô thừa nhận là trong một khoảnh khắc lúc nhìn thấy anh cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng mà sau khi lấy lại tinh thần thì trong lòng của cô thật sự cảm động.
Người đàn ông này bởi vì một tin nhắn của cô mà ngàn dặm xa xôi đi theo cô đến nước M, cô còn có thể không cảm động được à?
Trong lòng của cô rất rõ ràng cảm động vì anh vội vàng chạy đến bao nhiêu, vậy là bởi vì lo lắng cho cô, sợ là cô xảy ra chuyện.
Bởi vì như thế này cô rất cảm động.
Cho nên câu nói này của cô là thật lòng thật ý, là lời nói trong lòng, đương nhiên gọi một tiếng chồng là do cố ý.
Dương Tầm Chiêu giật mình, sự kiêu ngạo và nét lạnh lùng trên gương mặt trong nháy mắt hoàn toàn bị phá vỡ, một giây sau anh nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên khóe môi hơi nhếch lên của cô.
Giờ phút này nó cũng không khỏi mang theo vài phần cuồng nhiệt, nhưng mà lại có một loại ôn nhu triền miên, anh vội vàng chạy đến đây, cũng là bởi vì cô, cô có thể hiểu được tấm lòng của anh, anh đã thỏa mãn rồi.
Mà bây giờ nghe thấy cô nói như vậy, gọi anh như vậy trái tim của anh ngọt ngào, tâm trạng của anh được khuấy động.
Sau khi hôn xong, Dương Tầm Chiêu ôm chặt cô ở trong ngực, hô hấp có hơi hỗn loạn, giọng nói hơi trầm: “Lại gọi một tiếng nữa xem.”
Lúc nãy một tiếng gọi chồng của cô gọi cho cả người anh đều rung động, trước kìa lúc kết hôn với nhau mặc dù là cô cũng từng gọi anh là chồng, nhưng mà lúc đó cô gọi anh chỉ toàn là lừa gạt, toàn là có mục đích riêng.
Không giống như cảm giác lúc nãy.
“Cái gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn qua anh, hai mắt chớp chớp, biểu cảm có chút ngây ngốc đáng yêu, không biết là bởi vì do nụ hôn lúc nãy của anh cho nên có chút mê loạn hay là do giả vờ.
“Hàn Nhã Thanh.” Dương Tầm Chiêu âm thầm cắn răng, sau đó đôi môi mỏng hé mở, hàm răng rơi ở trên cổ của cô, nhưng mà cuối cùng anh cũng không nỡ cắn cô, biểu cảm hung dữ nguy hiểm cuối cùng lại hóa thành lời thì thầm dỗ dành: “Ngoan, lại gọi một tiếng nữa.”
“Không.” Lúc nãy Hàn Nhã Thanh gọi như vậy là bởi vì để trấn an cơn giận của anh, là do xúc động nhất thời, lúc nãy được anh hôn hô hấp đều hỗn loạn, hiện tại cơn giận của Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã tiêu tan, lại kêu cô gọi Dương Tầm Chiêu như vậy ở trước mặt của người ngoài, cô kiên quyết không gọi.
Dù sao thì cô với Dương Tầm Chiêu đã ly hôn rồi, chưa nhận giấy đăng ký kết hôn nữa.
“Hàn Nhã Thanh!” ánh mắt của Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, trong giọng nói đang gằn từng chữ rõ ràng có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, người phụ nữ này thật là biết cách chọc giận anh mà.
Cô cảm thấy anh hết giận thì không sao rồi, cũng không cần phải trấn an anh nữa à?
Sao anh lại có suy nghĩ muốn bóp chết cô vậy chứ.
“Phốc.” người lái xe ở phía trước cuối cùng cũng đã không nhịn được nữa rồi, anh ta quen biết với Dương Tầm Chiêu lâu như vậy, thường nhìn thấy Dương Tầm Chiêu khí thế toàn năng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bất lực như vậy.
Bất quá cũng chỉ là một cái xưng hô, Dương Tầm Chiêu còn cầu không được nữa à? Anh ta nhịn cười đã lâu lắm rồi.
Nhưng mà có thể nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bất lực, sao cảm giác này lại thoải mái như vậy chứ?
Dương Tầm Chiêu ngước mắt lên nhìn, ánh mắt quét nhìn về phía người đang lái xe ở trước mặt, lạnh lùng trong đôi mắt dường như có thể trực tiếp đóng băng người ta.
“Đi…” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi giật giật, sau đó trực tiếp báo ra một địa điểm: “Cảm ơn.”
Cô biết là Dương Tầm Chiêu đặc biệt chạy đến đây vì cô, chắc chắn là Dương Tầm Chiêu đến để giúp cô, cho nên cô cũng không tiếp tục khách khí với Dương Tầm Chiêu nữa.
Đương nhiên là trong lòng của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, nếu như lúc này cô không cho Dương Tầm Chiêu đi theo, có lẽ là Dương Tầm Chiêu sẽ thật sự tức giận, vậy thì sẽ rất khó dỗ dành.
Cô không biết là Nhạc Hồng Linh đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Hồng Linh lại không cho cô nói cho những người khác, hoặc là Dương Tầm Chiêu có thể giúp chút gì không.
“Vâng, chị dâu yên tâm, đảm bảo sẽ đến đó với tốc độ nhanh nhất.” Mạnh Thành lái xe đáp ứng vô cùng sảng khoái, anh ta biết rõ lão đại chính là vì chuyện của chị dâu cho nên mới đến đây, mà lúc nãy anh ta đã tận mắt nhìn thấy địa vị của lão đại ở trước mặt của chị dâu.
Lão đại ở trước mặt của chị dâu có địa vị gì?
Căn bản là không có địa vị!
Cho nên bây giờ chị dâu nói cái gì thì anh ta nghe theo cái đó.
“Trên đường đi cẩn thận một chút, đừng để bị người khác theo dõi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện này ngay cả bọn người Sở Bách Hà mà Nhạc Hồng Linh cũng không nói cho biết, nếu như Nhạc Hồng Linh đã không muốn cho mọi người biết rồi thì chắc chắn là có nguyên nhân, trước khi vẫn còn chưa biết sự việc rõ ràng, cô nhất định phải chú ý cẩn thận một chút.
“Chị dâu, yên tâm đi.” Lần này Mạnh Thành đồng ý nhanh như là lúc nãy, chỉ là trong giọng nói có nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.
“Nhạc Hồng Linh ở đó à?” Trên mặt của Dương Tầm Chiêu cũng nghiêm túc hơn, trong tin nhắn của cô đã nói rất rõ ràng cô là vì chuyện của Nhạc Hồng Linh cho nên đến đây, cô vừa đến M thì trực tiếp muốn chạy tới chỗ này, nói rõ là Nhạc Hồng Linh ở nơi đó.
Chỉ là người mà anh kêu điều tra Nhạc Hồng Linh cẩn thận vẫn không tìm được Nhạc Hồng Linh, không ngờ tới là Nhạc Hồng Linh lại trong trung tâm thành phố phồn hoa như vậy.
“Đúng vậy.” Hàn Nhã Thanh nhỏ giọng đáp lời, lông mày khẽ nhíu lại một chút, không biết là đang nghĩ cái gì.
“Có biết là có chuyện gì không?” Bàn tay đang ôm ở trên người cô của Dương Tầm Chiêu cũng không buông lỏng, ngược lại là còn nắm chặt hơn. Người phụ nữ của anh, anh hi vọng là cô có thể an toàn ở bên cạnh của anh, nhưng mà cô lại không là một cô gái tầm thường.
“Tạm thời vẫn còn chưa biết nữa.” Hàn Nhã Thanh cũng là bởi vì không biết chuyện này cho nên mới càng lo lắng hơn, cô lo lắng là chuyện này còn có âm mưu khác.
“Chuyện này chắc là không có liên quan gì đến Đường Bách Khiêm đầu.” Hình như là nhìn thấy nỗi lo của cô, Dương Tầm Chiêu chậm rãi bổ sung thêm một câu, nói thật thì anh cũng không muốn nói chuyện thay cho Đường Bách Khiêm, anh chỉ là không muốn để cho cô phải lo lắng.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, nhìn thấy trong đôi mắt anh có thoáng qua một biểu cảm khó chịu thì cô nhịn cười không được, cô ngẩng đầu lên hôn một cái lên trên mặt của anh, sau đó đến gần bên tay của anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Xem ra là anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, không chỉ có ý chạy đến đây vì cô, trước đó còn điều tra rõ ràng vài chuyện cho cô.
Tất cả những chuyện mà anh làm để lòng của cô cảm thấy ấm áp, đặc biệt là có cảm giác an toàn.
Trôi qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện cô đã phải dựa vào chính mình, tất cả cảm giác an toàn đều dựa vào chính mình, mà cô không dám bỏ mặc bản thân mình hoàn toàn để dựa vào một người khác, hiện tại cô cảm thấy chắc là cô có thể thử ỷ lại vào anh.
Tin tưởng anh, không chỉ là bởi vì anh có năng lực như vậy, càng là bởi vì tấm lòng của anh đối với cô.
Khóe môi của Dương Tầm Chiêu nhịn không được mà nâng lên, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo bất mãn: “Em định cảm ơn anh như thế đó à, em còn có thể qua loa hơn nữa được không?”
“Xử lý xong chuyện này rồi sau khi chúng ta trở về thì đi đăng ký kết hôn.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh nở một nụ cười sáng lạn, đối với chuyện này bây giờ cô đã hoàn toàn không có gì từ chối, cô cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể đi đăng ký, đã như vậy thì sau khi trở về liền đi đăng ký luôn đi.