Không được, không được, cô bé nhất định phải giúp ba ba, tuyệt đối sẽ không để mẹ đi gặp thành chủ gì gì đó.
"Không." Đường Vũ Kỳ dùng di đông của Hàn Nhã Thanh soạn một chữ rồi trực tiếp gửi lại, chỉ có một chữ “Không” đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Trọng quản gia đọc tin nhắn mà đối phương gửi lại cho mình liền bối rối, vậy là ông đã bị từ chối rồi?
Không, là thành chủ bị từ chối.
Cô Đường này từ chối cũng thẳng thừng quá rồi.
Cô Đường quả nhiên có cá tính!
Trọng quản gia vô cùng hài lòng với cô Đường, cô Đường rất có có thể chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, cho nên Cô Đường làm gì cũng đúng cả.
"Cô Đường đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ác ý, nếu cô Đường lo lắng thì địa điểm cùng thời gian gặp mặt đều do Đường quyết định." Trọng quản gia lại soạn một tin nhắn nữa và gửi sang, ông ta cảm thấy mình đã biểu đạt rất chi là đầy đủ thành ý của mình rồi.
"Không." Cô nhóc Đường Vũ Kỳ vẫn trực tiếp từ chối như trước.
Trọng quản gia nhìn thấy chữ “Không” được gửi tới lần nữa, ánh mắt liền chớp chớp theo bản năng, cô Đường quả nhiên đặc biệt!!
Cô Đường từ chối một cách thẳng thừng và quyết đoán như vậy, không hề cho ông chút cơ hội nào nên ông nghĩ bây giờ mình có nói gì đi nữa cũng vô dụng.
Cô Đường hẳn là ngay từ khi bắt đầu đã không tin tưởng ông ta rồi.
Nếu gọi điện, gửi tin nhắn đều không được thì ông ta chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.
Có điều biện pháp khác khẳng định là không thể dùng ngay tối nay được, nhanh nhất cũng phải đợi đến ngày mai.
Cô nhóc Đường Vũ Kỳ đợi một lát, thấy đối phương không gửi tin nhắn lại nữa mới hài lòng.
Cô nhóc Đường Vũ Kỳ xóa sạch sẽ tin nhắn và cuộc gọi đến vừa nãy rồi mới đặt lại di động của Hàn Nhã Thanh lên đầu giường.
Cô nhóc Đường Vũ Kỳ chộp lấy di động của mình, muốn kể một tình địch, lại còn là một tình địch thành chủ.
Nhưng tin nhắn của Đường Vũ Kỳ còn chưa Thanh tắm rửa xong đi ra.
Đường Vũ Kỳ nhanh chóng thu lại điện thoại, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên giường và nhìn Hàn Nhã Thanh với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Chuyện mà cô nhóc vừa mới làm có thể kể công với ba nhưng tuyệt đối không thể để cho mẹ biết được.
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Vũ Kỳ nhịn không được mà nở nụ cười, nhóc con này hôm nay kỳ quái làm đi tắm rửa rồi ngủ, con rất ngoan." Đường Vũ Kỳ lúc này triệt để trở thành một bé ngoan, che dấu cực kỳ tốt sự chột dạ của mình.
Biểu cảm kỳ quái của Đường Vũ Kỳ khiến Hàn Nhã Thanh nhịn không được hỏi thêm một câu: "Cục cưng, có phải con đang giấu mẹ chuyện gì không?”
"Mẹ đã từng nói, con cũng có thể có bí mật mà, đúng không?" Cô nhóc Đường Vũ Kỳ biết không mẹ cho nên đã tránh né câu trả lời một cách khéo léo.
Hàn Nhã Thanh khẽ nhướng mày, xem ra nhóc con này đúng là có chuyện giấu cô!
Được rồi, nếu là bí mật của nhóc Đường Vũ Kỳ thì cô sẽ không hỏi thêm nữa.
Một đứa bé năm tuổi thì cũng chẳng thể ôm bí mật lớn lao gì chẳng qua cũng chỉ là tâm tư của con nít mà thôi.
"Mẹ, con đi tắm đây." Đường Vũ Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục vẫn duy trì nàng ngoan cục cưng đích hình tượng.
Tuy nhiên cô nhóc Đường Vũ Kỳ nhớ lại lúc mẹ đi tắm cô đã lén lúc lấy điện thoại của mẹ.
Nếu khi cô bé đi tắm, ba đột nhiên gửi tin nhắn, bị mẹ phát hiện thì sao?
Đường Vũ Kỳ ngẫm nghỉ rồi trực tiếp chộp lấy điện thoại.
Bình thường buổi tối khi Đường Vũ Kỳ ngủ đều sẽ cầm điện Kỳ tắt máy xong mới yên tâm đi tắm, đương nhiên là sẽ không còn cơ hội để tranh công với ba chuyện lúc nãy.
Trọng quản gia cho rằng hành động của mình đã thật sự dọa sợ cô chủ nhà họ Đường, cho nên không gửi tin nhắn cũng như không gọi điện thoại nữa.
Trọng quản gia nghĩ hôm sau ông có thể trực tiếp tìm một cơ hội đi gặp cô chủ nhà họ Đường.
Chờ gặp mặt là có thể giải thích rõ ràng rồi, bộ dáng của ông thoạt trông có lẽ cũng không đáng sợ, có lẽ cũng không giống người xấu.
Nếu thật sự không được nữa thì cứ trực tiếp để cho cho thành chủ đi gặp cô Đường.
Trọng quản gia lên kế hoạch làm sao để đi gặp cô chủ Chi Thành tại thành phố A cũng đang mưu đồ một chuyện lớn.
"Cậu nói cái gì? Thành chủ đến Trịnh Hùng nghe được hội báo của thủ hạ liền kinh sợ: "Thành chủ có con gái khi nào?"
Chưa từng nghe thành chủ có con gái!
Nếu thành chủ có con gái thì cho dù kẻ dưới như bọn họ không biết thì thành thiếu chủ nhất định biết, nhưng từ trước giờ, anh ta chưa từng nghe thành thiếu chủ nhắc đến chuyện này.
Tuy nhiên, nếu thành chủ đến đây tìm con gái thì hiện tại có thể vẫn tin tức này là thật?" Trịnh Hùng thật sự rất kinh ngạc, đây là một tin tức vô cùng kinh người.
"Tôi nghe được tin này ở chỗ Tiểu Cửu, Tiểu Cửu còn nói A Lương đã sắp tìm được con gái của thành chủ rồi, chỉ còn bước cuối cùng là xác nhận thôi, có điều Tiểu Cửu cũng không biết người mà A Lương nói đến là ai." Kẻ báo cho Trịnh Hùng biết tin này là một một vẻ đẹp lãng tử, rất lanh lẹ có điều ánh mắt có chút phiêu lãng.
Tựa hồ sợ Trịnh Hùng không tin nên cậu ta liến thoắng bồi thêm một câu: " Tiểu Cửu giờ đã là người phụ nữ của tôi nên cô ấy tuyệt đối sẽ không gạt tôi đâu.”
"Tên nhóc nhà ngươi đúng là rất có thủ đoạn, lừa được cả Tiểu Cửu vào tay mình." Trịnh Hùng ngẩn người, lúc nhìn tên nhóc, trên mặt nhất bên cạnh A Lương, ngươi biến Tiểu Cửu thành người phụ nữ của mình, sau này cô ta có thể để cho chúng ta lợi dụng, chỉ cần Tiểu Cửu chịu ra sức vì chúng ta thì có thể lấy được nhiều tin tức hơn ở chỗ của A Lương."
A Lương là người trực tiếp nghe lệnh thành chủ, là người bên cạnh thành chủ, được tín nhiệm hơn cả thành thiếu chủ, nhất định có thể lấy hãy làm thật tốt ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Tâm trạng của Trịnh Hùng không tồi, vẻ mặt tán thưởng vỗ vỗ bả vai của Tôn Hưng.
"Đa tạ lão đại, lão đại yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này." Hiển nhiên là Tôn Hưng liên tục bày tỏ sự chân thành của mình.
"Trước tiên, ngươi hãy quay về, nghĩ biện pháp điều tra rõ đứa con gái của thành chủ mà A Lương tìm ra tin tức này hiển nhiên là tự anh ta có tính toán rồi, đối với anh ta mà nói, đây là một tin tức vô cùng quan trọng.
Có liên quan đến kế hoạch kế tiếp của anh ta!
"Được, tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm cho ra, dù gì chuyện vẫn còn chưa xác định, tiếp theo khẳng định A Lương sẽ đi nghiệm chứng, cho nên việc này không khó tra." Thật ra Tôn Hưng đã tin có tin gì phải kịp thời báo lại, còn về chuyện mà cậu vừa hội báo, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ nói cho cậu biết nên làm gì." Trịnh Hùng đảo nhanh tròng mắt, vừa nhìn là biêt đang có ý đồ xấu rồi!