“Shit.” Ngay sau đó, cục trưởng Tào đột nhiên hét lên rồi nhanh chóng nhảy ra xa, nhảy ra xong anh ta còn vô thức vỗ ngực: “Tôi, tôi vừa, vừa nhìn thấy gì thế này?”
Có thể thấy cục trưởng Tào rất sợ hãi, nói cũng hơi lắp bắp.
Lúc này, cục trưởng Tào đang nghi ngờ bản thân hoa mắt, nếu không sao anh ta lại trông thấy chị dâu ba?
“Cục trưởng, người phụ nữ này hơi xấu, đã doạ tới anh rồi phải không? Tôi sẽ tắt video ngay, xấu như vậy còn chen lên trước, muốn hù chết người khác à? Đúng là người xấu làm việc xấu.” Lão Lý không hiểu chuyện gì, chỉ nghĩ lấy lòng cục trưởng Tào nên mới cố tình đánh giá thấp Hàn Nhã Thanh.
Mấy người trong văn phòng nghe thấy câu này của lão Lý, trên mặt càng thêm tức giận.
Nhưng mọi người đều không dám nói linh tinh, dù sao cũng đang kết nối video với tổng cục, mà bên đó lại đang có sếp lớn là cục trưởng Tào.
“Sao anh ta có thể nói khó nghe thế chứ?” Cảnh sát trẻ tức giận, hắn tự cho rằng chính nghĩa có thể lay chuyển thiên hạ nên mới không quan tâm nhiều như thế.
“Đúng vậy, người này làm sao thế? Chẳng có đạo đức văn hoá gì cả.” Quản lý Lưu không phải người của đồn cảnh sát nên cũng không lo lắng nhiều.
Lão Lý ở bên kia đang định tắt video.
“Ai bảo cậu tắt? Ai bảo cậu tắt hả? Tránh ra.” Cậu năm Tào thấy lão Lý định tắt video thì quýnh lên, anh ta đá luôn lão Lý sang một bên.
“Cục trưởng Tào?” Lão Lý bị đá một phát mà sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn làm gì sai sao?
Rõ ràng vừa nãy cục trưởng Tào bị người phụ nữ xấu xí đối diện kia làm cho giật mình, hắn đang giúp cục trưởng, sao cục trưởng còn trách hắn?
Sao cục trưởng Tào lại có thể đá hắn đi chứ?
Không chỉ có lão Lý sửng sốt mà những người trong văn phòng bên này video cũng giật mình, ngoại trừ Hàn Nhã Thanh.
Hành động của cục trưởng Tào thật tuyệt!
Thật hả giận!
Nhưng không ai hiểu tại sao cục trưởng Tào lại làm như thế?
“Cậu nói ai xấu?” Cục trưởng Tào đột nhiên nhớ ra điều gì, vội quay sang hung dữ trừng mắt nhìn lão Lý: “Cậu vừa mới nói ai xấu?”
Vừa nãy anh ta nóng lòng ngăn lão Lý đang muốn tôi nói người phụ nữ kia, người phụ nữ xấu xí quái dị đó…” Lão Lý vẫn chưa hiểu mờ mịt.
“Cậu mới xấu xí quái dị, cả nhà cậu đều xấu xí quái dị.” Cục trưởng Tào ngắt lời lão Lý, nặng lời chửi mắng.
Dám nói chị dâu ba của anh xấu? Chán sống rồi à?
Nếu để anh ba biết người của đồn cảnh sát anh mắng chị dâu ba như vậy thì e rằng cái mạng nhỏ này của anh cũng khó mà giữ được.
Anh ba yêu chị dâu thế nào, bây giờ anh ta đã được dâu ba xấu thì trên đời chẳng còn người phụ nữ nào đẹp cả!!!
“Chị, chị dâu ba, thật sự là chị sao?” Cục trưởng Tào mặc kệ lão Lý, quay về hướng video, nhìn Hàn Nhã Thanh rồi thử hỏi.
“Ừ.” Hôm nay Hàn Nhã Thanh được thấy dáng vẻ buồn cười của cục trường Tào, nhưng cô cũng không nói nhiều.
Mấy người trong văn phòng nghe thấy xưng hô này của cục trưởng Tào thì đều sững sờ, cục thường đồn cảnh sát rất bận rộn, ít có thời gian đọc những tin tức tầm phào nên không ai nhận ra Hàn Nhã Thanh, nói chính xác thì không ai biết mối quan hệ giữa Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu cùng với nhà họ Dương.
“Chị dâu, thật sự là chị à! Vừa nãy tôi còn tưởng mình bị hoa mắt chứ?” Cục trưởng Tào hít vào một hơi, giọng điệu hơi cường điệu.
“Chị dâu, chị đang anh ta quan sát một lúc rồi tự đưa ra kết luận: “Chị dâu ba, chị đang ở đồn cảnh sát nào?”
“Ừm, đang ở đồn cảnh sát bên Thanh Đài.” Hàn Nhã Thanh không giấu giếm, chuyện này cũng không có gì phải giấu.
“Chị dâu, không công bằng, chị thiên vị quá đó.” Ở bên kia video, cục trưởng Tào hét lên phản đối.
Hàn Nhã Thanh sững sờ? Trong lúc nhất thời cô không theo kịp mạch não của cục trưởng Tào.
Sao cô lại thiên vị rồi?
Giờ phút này tất cả mọi người trong văn phòng đều tròn mắt nhìn cục trưởng Tào, của anh ta…
Khụ, được rồi, đó là cục trưởng Tào của bọn họ, không thể nói linh tinh.
Đương nhiên là có ý gì, lão Lý ở đối diện lại càng không hiểu.
“Chị dâu ba, đồn cảnh sát nhỏ ấy có thể khiến chị đích thân ra mặt sao? Tôi mời chị rất nhiều lần nhưng chị chưa đồng ý với tôi lần nào, sao chị có thể đến đồn nhỏ đó giúp họ chứ? Chị dâu, là ai ra mặt mời chị? Chị nói cho tôi biết đi, tôi hứa sẽ không đánh chết anh ta đâu.” Trước nên không cần người khác hỏi, anh ta đã nói luôn miệng.
Nhưng câu nói này của cục trưởng Tào thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người, thì ra thiên vị mà anh vừa nói là ý này?
Tuy nhiên ý trong câu vừa rồi của cục trưởng Tào lại càng khiến mọi người bất ngờ hơn nữa, cục trưởng Tào có ý gì?
Hàn Nhã Thanh là người cục trưởng Tào muốn mời mà không được?
Thế mà chuyên này lại đang ở đồn nhỏ của họ giúp họ phá án!
Cho nên? Người đang đứng trước mặt họ bây giờ là một chuyên gia sao?
Thảo nào người ta chỉ xem video một lần đã giải quyết được án, khụ khụ, vụ án vẫn chưa giải quyết được nhưng họ tin rằng sẽ sớm được giải quyết thôi.
Dù sao họ có cao thủ giúp đỡ mà!
Aiya, sao đột nhiên họ lại cảm thấy tự hào thế nhỉ?
Đồn cảnh sát ngạo!
Hàn Nhã Thanh nhìn cục trưởng Tào cảm thấy hơi buồn cười: “Tôi không tới để giúp họ phá án, mà là có chuyện riêng cần giải quyết.”
“Ồ, thế còn được.” Cục trưởng Tào cuối cùng cũng được an ủi một chút, không còn cảm thấy buồn nữa.
“Chị dâu ba, chị có chuyện riêng gì vậy? Có việc gì chị cứ nói với tôi một tiếng, sao lại làm phiền chị chạy tới đồn cảnh sát thế?” Cục trưởng chị dâu phải đích thân tới đồn cảnh sát nhỉ?
Thời gian của chị dâu ba rất quý giá, chị dâu chỉ giải quyết những vụ án lớn, sao lại lãng phí thời gian vào những chuyện vụn vặt thế này?
Nếu để anh ba biết vì chuyện vặt vãnh này mà chị dâu ba chạy tới đồn cảnh sát nho nhỏ thì chắc anh ba sẽ lột da anh ta mất.
Cảnh sát Ngô nghe thấy câu này của cục trưởng Thanh mới tới anh ta còn chất vấn Hàn Nhã Thanh, thật đúng là chán sống!
“Chị dâu, chị đừng quan tâm tới những chuyện vụn vặt này nữa, cứ giao cho người ở đồn cảnh sát xử lý là được rồi, nếu có chuyện gì cứ bảo họ tìm tôi.” Cục trưởng Tào không chỉ nói suông mà đã nói là làm được: “Chị dâu ba, chị bảo người phụ trách vụ án nói chuyện với tôi.”