Từ khi bắt đầu đến giờ, tổng giám đốc không nói câu nào, tất cả vấn đề đều chưa được giải quyết, vẫn chưa đưa ra quyết sách nào, tổng giám đốc đã bảo tan họp rồi sao?
Tình hình gì đây?
Thư ký Lưu hoảng sợ, người khác không hiểu tình hình của tổng giám đốc, anh lại hiểu rất rõ, tổng giám đốc chắc chắn còn đang buồn vì chuyện đó, tổng giám đốc vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong đả kích đó.
Trong ánh mắt nghệch ra của mọi người, cậu ba Dương đứng dậy, ra văn phòng.
Thư ký Lưu hoàn hồn rồi nhanh chóng sửa soạn lại hồ sơ, anh dọn dẹp tất cả hồ sơ lại cẩn thận, sau đó đã thấy tổng giám đốc của anh đã đi mất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thư ký Lưu nhịn không được giật giật khóe môi, tốc độ của tổng giám đốc nhanh thật.
Mà ngay sau đó, thư ký Lưu đột nhiên nhớ ra, công chúa còn đang chờ tổng giám đốc trong văn phòng đó, anh còn chưa có cơ hội nói chuyện này cho tổng giám đốc biết nữa.
Thư ký Lưu liên tục cầm hồ sơ chạy ra ngoài, thư ký Lưu cảm thấy anh nên nói chuyện tiểu công chúa cho tổng giám đốc biết trước.
Trong phòng họp, những người còn lại đều ngơ ngác.
“Tình hình gì thế này? Sao tổng giám đốc đi mất rồi? Mấy chuyện chúng ta bàn bạc lúc nãy có được xét duyệt không?”
“Tổng giám đốc không nói tiếng nào, sao mà được thông qua được chứ?”
“Tổng giám đốc đang giận hả? Tại lúc nãy chúng ta cãi nhau...” Khi người nọ nhắc đến chuyện này, nhịn không được run lên: “Tiêu, tiêu đời, lúc nãy tôi cãi hăng nhất, lần này chết chắc rồi.”
“Tôi lại thấy hình như lúc nãy tổng giám đốc đang ngẩn người, cứ như là không nghe chúng ta nói gì cả.”
“Anh nói cái gì? Anh nói tổng giám đốc ngẩn người trong cuộc họp? Không nghe chúng ta đang nói gì? Não anh bị úng nước hả?”
“Từ trước đến giờ tổng giám đốc luôn rất nghiêm khắc, chuyện anh nói không thể nào xảy ra được.”
“Vậy tiếp theo phải làm gì đây? Tổng giám đốc không lên tiếng, dự án không được xét duyệt, chuyện này giải quyết kiểu gì?”
“Rốt cuộc thì tổng giám đốc có ý gì chứ? Nếu không kêu ai đó đi hỏi đi ha?”
Sau đó mọi người đều im lặng...
Trong cuộc họp tổng giám đốc đã tức giận bỏ đi, ai dám đi hỏi vào lúc này chứ? Vậy chẳng phải là tự đâm đầu vào họng súng sao?
“Giải tán trước đi, nếu có chuyện gì thư ký Lưu sẽ thông báo sau.” Im lặng một lúc, có người đứng dậy đi mất.
Mọi người cũng giải tán theo, dù sao tổng giám đốc đã đi mất rồi, bọn họ ở lại đây làm gì nữa?
Thư ký Lưu cầm hồ sơ, nhanh chân đuổi theo, nhưng mà cậu ba Dương đã đi thang máy lên lầu.
Thư ký Lưu thở hắt ra một hơi, nhấn nút thang máy khác, may mà lúc này không có quá nhiều người dùng thang máy.
Tổng giám đốc lên lầu, chắc chắn sẽ về văn phòng.
Bây giờ công chúa đang ở trong văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc về văn phòng chắc chắn sẽ nhìn thấy công chúa.
Từ tình hình cuộc họp lúc nãy mà nói, rõ ràng tổng giám đốc vẫn chưa thoát khỏi đả kích đó, nếu bây giờ tổng giám đốc gặp được công chúa, có phải lại bị kích thích thêm nữa không?
Thư ký Lưu rất sốt ruột, lúc này thật sự là không biết làm sao.
Thấy thang máy sắp dừng lại, cửa thang máy mở ra, thư ký Lưu hít sâu, nhắm mắt nói đại: “Tổng giám đốc...”
Dù sao thì trước sau gì cũng phải chết, không trốn được.
Nhưng thư ký Lưu còn chưa kịp nói, điện thoại của cậu ba Dương đã reo lên.
Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại ra, nhìn thoáng qua thông báo hiển thị người gọi đến, nhấn nghe máy.
“Anh ba, anh lại đây mau đi, chị ba bị người ta đánh hội đồng nè.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng của cậu năm Tào, vừa dồn dập vừa đột ngột.
Lúc nãy tiếng của cậu năm Tào rất lớn, thư ký Lưu đứng bên cạnh cũng nghe thấy rất rõ.
Thư ký Lưu hơi ngẩng ra, phu nhân bị người ta đánh hội đồng?
Bây giờ anh đã biết rõ sự lợi hai của phu nhân, ai còn dám đánh hội đồng phu nhân chứ?
Có ai có thể đánh hội đồng phu nhân?
Nhưng mà nghe giọng điệu của cậu năm Tào đang rất sốt ruột, cũng không giống như đang đùa, cậu năm Tào cố ý gọi điện thoại cho tổng giám đốc, chỉ sợ chuyện đã rất nghiêm trọng.
Dương Tầm Chiêu lập tức thay đổi sắc mặt: “Ở đâu?”
Từ đó đến giờ cậu ba Dương luôn đặt chuyện liên quan đến Hàn Nhã Thanh lên hàng đầu, nghe nói Hàn Nhã Thanh bị người ta đánh hội đồng, cậu ba Dương không chậm trễ thêm giây phút nào, cho nên ngay trong lúc hỏi thăm, Dương Tầm Chiêu đã nhấn nút thang máy xuống tầng hầm.
Ngay giây phút cửa thang máy đóng lại, thư ký Lưu mới nhớ ra trong văn phòng của tổng giám đốc còn có một cô công chúa.
Lần này anh chắc chắn là không thể nói cho tổng giám đốc biết chuyện công chúa rồi, trong lòng thư ký Lưu cũng biết rất rõ, trong lòng tổng giám đốc, phu nhân luôn luôn là quan trọng nhất, cho dù lúc này anh có nói cho tổng giám đốc biết chuyện công chúa thì chắc chắn tổng giám đốc cũng sẽ đi tìm phu nhân trước, sẽ không chần chừ dù chỉ một giây.
Nhưng anh không thể quăng công chúa ở trong văn phòng tổng giám đốc không quan tâm đến được.
“Tổng giám đốc, tôi đi dọn dẹp mấy hồ sơ vừa họp lúc nãy.” Lúc này đầu óc của thư ký Lưu cũng rất nhanh nhạy, tìm được một lý do mà anh cảm thấy rất hay ho.
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn anh, không nghĩ nhiều, cũng không nói thêm gì, chỉ chậm rãi gật đầu.
Thư ký Lưu thở phào nhẹ nhõm, may quá, may mà tổng giám đốc không hỏi thêm gì nhiều, nếu lúc này tổng giám đốc hỏi anh thêm gì nữa, anh thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
Thang máy khép lại lần nữa, Dương Tầm Chiêu xuống lầu.
Thư ký Lưu đứng trước cửa thang máy, mặt mày rối rắm đầy vẻ khó xử.
Tổng giám đốc đi rồi, tiếp theo chỉ có thể để chính anh đi đối mặt với công chúa, nhưng mà anh phải ăn nói thế nào với công chúa đây?
Tuy công chúa là một đứa con nít, nhưng cũng không dễ dụ đâu, anh cảm giác không dễ gì mà lừa được công chúa đâu.
Nghĩ đến hình ảnh công chúa mặt đầ y tủi thân khóc hu hu lúc nãy, tim thư ký Lưu đau nhói, chỉ cảm thấy hai chân như rót chì, không nhấc lên nổi.
Anh thật sự không biết phải đối mặt với công chúa như thế nào nữa, đau đầu quá, tim cũng đau quá.
Anh trốn được không?
“Thư ký Lưu, anh đứng đây làm gì đó?” Thư ký Lưu còn đang do dự không biết có nên trốn hay không, thư ký Nguyễn đi ngang qua người anh ngừng lại, nhìn anh thắc mắc hỏi.
Thư ký Lưu đứng trước thang máy, mặt mày xoắn xuýt, trông có vẻ khó xử lắm, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
Thư ký Lưu như thế này làm người ta nghi ngờ không biết Dương thị có phải sắp phá sản rồi không.
“Không có gì.” Thư ký Lưu hoàn hồn, thở sâu, che giấu vẻ chột dạ của bản thân, đương nhiên là anh sẽ không nói cho người khác biết anh đang sợ một đứa bé năm tuổi.
“Thư ký Lưu, lúc nãy có một cô bé gái đi vào văn phòng của tổng giám đốc, cô bé nói là anh cho cô bé vào, cô bé còn nói ba cô bé là tổng giám đốc nữa...” Nhưng mà thư ký Nguyễn lại không nói chuyện tốt, cứ thích nói chuyện xấu, nhắc nhở thư ký Lưu rằng công chúa còn đang trong văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký Lưu lập tức cảm thấy đầu tê rần, anh biết chắc chắn là trốn không thoát rồi, anh cũng không thể quăng công chúa ở trong văn phòng tổng giám đốc rồi không quan tâm đến.