Đã sáu năm trôi qua rồi, đúng là lúc đó tôi là bác sĩ chính điều trị nhưng cũng đã qua một thời gian dài như thế, tôi không thể nhớ rõ mọi chuyện. Không biết tổng giám đốc Dương hỏi về vấn đề gì?” Viện trưởng Lục hơi cau mày, bớt đi chút nịnh hót vừa nãy mà thêm vài phần nghiêm túc.
Viện trưởng Lục không trốn tránh cũng không nói với Dương Tầm Chiêu rằng cần giữ mật thông tin về bệnh nhân.
Dù sao muốn trốn tránh trước mặt Dương Tầm Chiêu là điều quá khó, đương nhiên câu trả lời này của viện trưởng Lục cũng được coi là khéo léo.
Dương Tầm Chiêu hơi rũ mắt xuống, ánh mắt anh dừng lại ở tài liệu trong tay viện trưởng Lục, độ cong ở khoé miệng cũng dần biến mất, anh không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này anh rất yên lặng nhưng dù là yên lặng như vậy nhưng cũng không thể khiến người khác bỏ qua sự tồn tại của anh, ngược lại còn khiến người khác cảm thấy khó thở.
“Tổng giám đốc Dương?” Ban đầu viện trưởng Lục không dám quấy rầy anh nhưng thấy anh cứ nghĩ mãi không nói thì cuối cùng vẫn không kìm được cất tiếng hỏi.
“Khi đó cô ấy bị thương ở bụng, viện trưởng Lục có biết cô ấy bị thương thế nào không?” Dương Tầm Chiêu ngước mắt, đôi mắt thâm thuý mà lạnh lùng khiến người khác cảm thấy sởn tóc gáy.
Ánh mắt đó quá lạnh lùng, quá đáng sợ!
Viện trưởng Lục nhìn vào ánh mắt anh, dường như đã bị doạ sợ, người ông ta hơi cứng lại sau đó hình như còn vô thức nuốt nước bọt, vẻ mặt cũng càng thêm thận trọng: “Tôi nhớ lúc đó là ông cụ Hàn đích thân đưa cô Hàn vào đây, vì tôi với ông Hàn cũng coi như có quen biết cho nên ông ấy tới tìm tôi luôn, tình huống lúc đó tôi vẫn có thể nhớ rõ, nhưng ông Hàn không nhắc tới vấn đề cô Hàn bị thương, hiển nhiên là có ý giấu giếm nên tôi cũng không hỏi nhiều…”
Viện trưởng Lục dừng lại, nhìn Dương Tầm Chiêu thì thấy anh hơi mím môi nhưng không có ý định nói gì, ánh mắt Dương Tầm Chiêu lúc này lạnh lùng đến đáng sợ.
Viện trưởng Lục thầm thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Theo như phán đoán của tôi thì lúc đó bụng cô Hàn đã chịu một đòn rất mạnh.”
“Bị đòn rất mạnh thế nào?” Vẻ mặt Dương Tầm Chiêu lập tức trầm xuống, đôi mắt vốn đã lạnh thoáng chốc lại trở nên lạnh đến cực điểm.
Bị một đòn rất mạnh? Đang yên đang lành sao lại bị như vậy?
Sáu năm trước? Khi đó cô vừa về nhà họ Hàn không bao lâu.
ặc dù ông ta không nói thẳng nhưng vẫn rất dễ liên tưởng đến tình huống lúc đó, khi ấy Hàn Nhã Thanh bị đánh, mà còn không chỉ một lần.
Có lẽ là do vết thương ở bụng quá nghiêm trọng nên không giấu được, lại bị ông cụ phát hiện nên mới đưa vào bệnh viện.
Khi đó ông cụ Hàn cố tình che giấu, nói lên đây là chuyện xấu trong nhà.
Dương Tầm Chiêu là người thông minh, sao lại không hiểu ý viện trưởng Lục, đôi mắt anh như chìm trong băng, cái lạnh băng ấy còn đáng sợ hơn đao kiếm, dường như có thể đóng băng xương người.
Viện trưởng Lục cảm thấy hai chân bắt đầu mềm đi, ông ta rất muốn trốn khỏi phòng làm việc, nhưng Dương Tầm Chiêu không nói, ông cũng không dám đi.
Nhưng lúc này ông lại không dám nói thêm gì nữa, tựa hồ sợ Dương Tầm Chiêu càng thêm kích động.
Bộ dáng Dương Tầm Chiêu lúc này thật sự rất đáng sợ, rất khiếp người.
Hai người đều im lặng, phòng làm việc nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ nên hơi thở nặng nề của viện trưởng Lục cực kỳ rõ ràng.
“Tôi nhìn ra được viện trưởng Lục vẫn nhớ rất rõ tình hình lúc đó, cho nên chắc hẳn ông rất rõ phương diện nào trong bệnh án này cần bổ sung chứ.” Dương Tầm Chiêu lại khẽ cong môi, nhưng trông lại rất lạnh lùng.
“Khi ấy đúng là ông cụ Hàn có nhờ tôi giấu một số thông tin.” Viện trưởng Lục thầm thở dài, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chuẩn bị nói ra sự thật.
“Thông tin gì?” Dương Tầm Chiêu nhìn viện trưởng Lục, trên khuôn mặt lạnh lùng không có gì khác thường.
Nhưng trái tim anh lúc này đã thắt lại rõ ràng.
Thông tin có thể khiến ông Hàn nghĩ cách che giấu chắc chắn không phải chuyện tốt.
Vì anh biết ông thật lòng thương Hàn Nhã Thanh.