Lâm Bối là người thông minh, lập tức hiểu ý của anh ta, ý của anh ta là nói cô bây giờ gái giả trai, không có ai biết cô là nữ, cho nên cô nếu như thích đàn ông, chắc chắn không thích hợp, nhưng cô cũng không thể thích con gái.
Không thể không nói, Đường Lăng thật sự giỏi!
“Tôi lén lút thích anh ấy, tôi lén lút thích anh ấy rất lâu rồi.” Đầu óc của Lâm Bối xoay chuyển rất nhanh, cho nên trả lời cũng rất nhanh. Cô không thể thích công khai, nhưng có thể lén lút thích mà.
Đường Lăng nghe thấy lời này của cô, sắc mặt rõ ràng lại tối đi nhiều.
“Cho nên, tôi không thể gả cho anh.” Lâm Bối lại mau chóng bổ sung một câu: “Bởi vì tôi không thích anh, tôi cũng không thể thích anh.”
“Cho dù là như thế, vẫn phải kết hôn.” Trong mắt của Đường Lăng che giấu ý lạnh khiến người ta rét run, chuyện này không có bất kỳ cơ hội thương lượng nào cả!
Anh ta nếu đã ngủ với cô, vậy anh ta phải lấy cô, làm một người đàn ông, gánh vác này, anh ta bắt buộc phải có.
Cho nên nhất định phải kết hôn!
“Đường Lăng, anh nói lý lẽ có được không, tôi đã nói rồi tôi không muốn gả cho anh, anh lẽ nào còn muốn cưỡng ép tôi gả cho anh hay sao?” Lâm Bối nghe thấy lời của anh ta, tức đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên, cô nói đến nước này rồi, Đường Lăng vậy mà còn muốn kết hôn?
“Đừng nói cưỡng ép, cho dù dùng dây trói lại, tôi cũng phải trói em đi kết hôn.” Đường Lăng nghe thấy lời của cô, đột nhiên mỉm cười, chỉ là nụ cười đó không có vui vẻ.
Lâm Bối: “...”
Anh ta nói cái gì? Ý của anh ta là, cô nếu như không muốn gả thì anh ta sẽ trói cô lại đưa kết hôn?
Anh ta, anh ta sao có thể như thế chứ.
“Đường Lăng, tôi nói rõ cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh.” Lâm Bối lúc này cũng tức giận không thôi, cũng không nói đạo lý với anh ta nữa, bởi vì cô biết, nói đạo lý với Đường Lăng, đó chính là đàn gảy tai trâu.
Anh ta nếu đã cứng đầu như thế, vậy cô cứng đến cùng với anh ta.
Cô không tin, cô không muốn gả, Đường Lăng thật sự có thể ép cô gả được sao?
Lâm Bối cô không phải dễ bắt nạt như vậy đâu.
“Chuyện này chỉ sợ không đến lượt em từ chối.” Đường Lăng nhìn cô, nụ cười lạnh trên khóe môi dường như tăng thêm vài phần, chuyện khác có thể thương lượng, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng.
“Vậy chúng ta cứ chờ mà xem.” Lúc này tính khí xấu của Lâm Bối cũng bốc lên, cô ngược lại muốn xem thử, Đường Lăng có thể ép cô gả như nào?
Rất rõ ràng, lúc này Lâm Bối hoàn toàn đối đầu với anh ta rồi, hơn nữa quyết tâm đối đầu với anh ta đến cùng.
Xem thử cuối cùng ai có thể thắng.
“Chờ xem?” Đường Lăng nghe thấy lời này của cô, lông mày rõ ràng nhướn lên, vẫn là lần đầu tiên có người dám nói như thế với anh ta, hơn nữa còn là một cô gái.
“Được, vậy chờ mà xem.” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa vài phần ý cười, cô gái này lá gan thật sự không nhỏ, anh ta cũng biết cô rất thông minh, tâm tư không ít, anh ta ngược muốn xem thử, cô có thể bày ra trò gì.
“Đường Lăng, tôi nói cho anh biết, anh nếu như dám công khai thân phận của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.” Lâm Bối nhìn vào ý cười trong mắt của Đường Lăng, trong lòng thấy lo sợ, bây giờ cô sợ chính là điểm này, cô sợ Đường Lăng công khai thân phận của cô.
Đường Lăng nhìn cô, khóe môi hơi mím lại, không có nói chuyện, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đường Lăng rất rõ nếu như không công khai thân phận của cô, anh ta không thể lấy cô được, nhưng nghe thấy lời uy hiếp lúc này của cô, trong lòng anh ta ngược lại có hơi do dự rồi.
Trừ chuyện kết hôn này không thể thương lượng, những chuyện khác đều có thể thương lượng được, cô không muốn để anh ta công khai thân phận của cô, anh ta bèn tôn trọng cô, không công khai.
Có điều, anh ta sẽ khiến cô đến lúc đó tự mình công khai.
“Đường Lăng, anh nghe thấy không đấy?” Thấy anh ta không có nói chuyện, trong lòng của Lâm Bối có hơi khẩn trương, chuyện này đối với cô quá quan trọng, tuyệt đối không thể có bất cứ sơ hở nào được.
“Tôi đáp ứng cô thì tôi có chỗ tốt gì?” Đường Lăng tuy đã quyết định sẽ không công khai thân phận của cô, nhưng lại không có nói cho cô, anh ta nhìn cô, trong mắt vụt qua ý cười khác thường.
“Cái gì? Chỗ tốt gì?” Lâm Bối ngây ra? Cô có thể cho anh ta chỗ tốt gì: “Tôi không phải đã giúp anh rửa sạch tội danh rồi hay sao?”
Cái này chắc tính là chỗ tốt lớn nhất với anh ta rồi.
“Em biết tôi nói không phải ý này.” Mắt của Đường Lăng vẫn nhìn cô, ý cười trong ánh mắt hình như càng đậm hơn.
Anh ta cảm thấy có khi cô nàng này thông minh lanh lợi, nhưng có khi lại ngốc nghếch.
Có điều, vẫn khá đáng yêu.
Lâm Bối nhìn anh ta, hai mắt chớp chớp, lại chớp chớp, rõ ràng vẫn không hiểu.
Đường Lăng đưa tay, ngón tay chỉ vào môi của cô, rồi lại chỉ vào môi của anh ta, ý đó đã rất rõ ràng rồi.
Lâm Bối: “...”
Fuck, có nhầm không vậy.
Đường Lăng bình thường trông rất trầm ổn, anh ta vậy mà, vậy mà kêu cô hôn anh ta?!
Dựa vào đâu mà muốn cô hôn anh ta chứ?!
Cô không muốn hôn anh ta đâu?!
“Sao hả? Không bằng lòng?’ Đường Lăng nhìn mặt mày bực tức của cô, khóe môi không nhịn được mà cong lên, anh ta đột nhiên phát hiện, trêu chọc cô là một chuyện rất vui.
Đường Lăng bình thường khá trầm ổn, nhưng anh ta cảm thấy chuyện trêu chọc người phụ nữ của mình, không có gì không thỏa đáng cả.
“Tôi bằng lòng...” Lâm Bối nhìn anh ta, răng nghiến chặt, cô cố tình kéo dài âm điệu, sau đó lại bổ sung một câu: “mới lạ.”
Cái này còn cần hỏi sao? Cô đương nhiên không bằng lòng hôn anh ta rồi, không bằng lòng, rất không bằng lòng.
“Hôn tôi, hoặc tôi bây giờ đi mở họp báo công khai thân phận của em, em chọn một cái.” Đường Lăng biết cô lo lắng nhất điều gì, cho nên anh ta cảm thấy không cố gắng lợi dụng điểm này, vậy thật sự quá đáng tiếc rồi.”
Nói thật, môi của cô rất mềm, hôn vào cảm giác thật sự rất không tệ.
Tối hôm đó anh ta bị bỏ thuốc, quá không rõ ràng, nhưng tối hôm qua, cô vì nhốt anh ta ở ngoài, chủ động câu dẫn anh ta, chủ động hôn anh ta.
Loại cảm giác đó thật sự rất tuyệt, rất khiến anh ta mong nhớ...
Ừm, rất mong nhớ, cũng rất mong chờ, Đường Lăng nhìn cô, hai mắt hơi nheo lại dần tối đi.
“Anh?” Lâm Bối tức giận mà ầm thầm cắn răng, người này sao có thể bỉ ổi vô sỉ như thế, vậy mà uy hiếp cô như thế?
“Tôi cho em thời gian ba giây để lựa chọn...” Nhưng sự bỉ ổi vô sỉ của Đường Lăng còn vượt xa như thế, thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi đó của cô, anh ta còn tăng thêm một điều kiện.
Hai mắt Lâm Bối trợn ngược, trợn mắt líu lưỡi nhìn anh ta, người này? người này sao có thể như thế?
Anh sao có thể quá đáng như thế chứ?
Lúc này, Lâm Bối thật sự muốn cắn chết anh ta, thật sự cắn chết anh ta, tuyệt đối không lưu tình.
“Một...” Nhưng Đường Lăng lại đã bắt đầu tính giờ rồi, anh ta không muốn cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ.
Lâm Bối tức đến mức sắp ói máu, đường cong trước mắt càng lúc càng rõ ràng.
Lúc này, Đường Lăng đứng ở trước mặt cô, khoảng cách giữa bọn họ không quá một mét, anh ta có thể nhìn rõ mọi thứ của cô.