Hai mươi phút sau, trò chơi của Lâm Bối cuối cùng cũng xong, cậu ta đứng lên, nhìn thấy ba người đang đứng thì ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ba người: "Mấy người đứng đây để làm cái gì?"
Viên Quân Doanh: "..."
Đại Vương Tử: "..."
Đường Lăng: "..."
Cả đám người đứng đây đợi cậu ta chơi xong, cậu ta lại không biết chút gì?
Rốt cuộc anh ta trầm mê vào trò chơi này đến mức nào?
Nhưng cậu ta là vương tử của D, trong chuyện liên quan đến quan hệ ngoại giao của hai nước như vậy, cậu ta lại chỉ lo chơi game.
Tiêu Vương Tử này cũng quá ham chơi, quá không nghiêm chỉnh rồi?
Xem ra Tiểu Vương Tử này thật sự như lời đồn đãi kia, ham chơi thành tính, không học vấn không nghề nghiệp, lại còn nhu nhược nhát gan, không chút chủ kiến.
Đường Lăng nhìn cậu ta, trong ánh mắt thâm thúy có mấy phần bí hiểm.
Đại Vương Tử cũng không nói gì thêm, mọi người tự nhiên cũng không nói nhiều, sau khi Viên Quân Doanh rời đi, những người khác cũng đi lên lầu.
Trên đường đi, Lâm Bối theo sát sau lưng Đại Vương Tử, khẽ cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Ánh mắt của cậu ta ta vẫn luôn nhìn xuống lòng bàn chân, không nhìn sang hướng khác, đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt của Đường Lăng.
Khóe môi Đường Lăng có phần cười lạnh, anh ta ngược lại muốn xe Lâm Bối có thể giả vờ đến lúc nào?
Lâm Bối vào phòng, ngay khoảnh khắc đóng cửa phòng, trên gương mặt cậu ta có một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc vừa ăn cơm, cậu ta nhìn thấy Đường Lăng đi nhận điện thoại, cậu ta có thể đoán ra được Đường Lăng nhận điện thoại gì, chắc hẳn là kết quả giám định đã có rồi.
Kết quả đã có, trước chứng cứ mạnh mẽ như vậy, Đường Lăng cho dù có nghi ngờ cậu ta cũng không có tác dụng gì.
Không sai, sợi tóc đó không phải của cậu ta, là vào lúc cậu về phòng buổi sáng lấy từ trên đầu anh trai bảo vệ.
Tóc của người bảo vệ kia hơi dài, còn dài hơn cậu, cậu đặc biệt chọn một sợi tóc không khác của mình lắm, sau đó, cậu có lấy một sợi tóc của mình, so sánh, cắt đi một chút.
Buổi sáng, cậu cố ý giả vờ bệnh không đi xuống, không phải vì tránh Đường Lăng mà vì dẫn Đường Lăng đi lên.
Bởi vì cậu ta biết rõ, nhiệm vụ chủ yếu của Đường Lăng rời khỏi cục cảnh sát chính là điều ra chân tướng của vụ án, nói trắng ra, là tìm người ở trong phòng đêm hôm đó.
Cậu cũng biết chuyện hôm nay cũng không phải vô cùng quan trọng, cậu có thể không đương, đương nhiên Đường Lăng cũng có thể không đi.
Với quan hệ giữa Viên Quân Doanh và Đường Lăng quan hệ, nếu cậu sinh bệnh ở lại khách sạn, Viên Quân Doanh nhất định sẽ mượn cơ hội này để Đường Lăng ở lại khách sạn, thuận tiện tra án.
Cậu là đoán chắc điểm này, cậu cũng đoán chắc là Viên Quân Doanh để Đường Lăng lấy cơ chăm sóc cậu mà ở lại, như vậy Đường Lăng nhất định sẽ đến phòng của cậu.
Cho nên, trước khi Đường Lăng vào phòng cậu, cậu ta đặt sợi tóc lấy từ trên đầu người bảo vệ xuống ở một bên gối.
Làm xong mọi việc, cậu liền ở trong phòng chờ Đường Lăng, tất cả đều ở trong dự liệu của cậu, Đường Lăng không lâu sau đã lên đây.
Sau khi Đường Lăng vào phòng, cậu cố ý làm ra một chuyện khiến Đường Lăng nghi ngờ..
Bởi vì cậu biết rõ, chỉ khi Đường Lăng nghi ngờ cậu, mới nghĩ cách đi thăm dò chứng cứ, nhưng vậy sợi tóc cậu thả bên gối mới có tác dụng, bởi vì đó là phương thức nghiệm chứng trực tiếp nhất.
Lúc Đường Lăng xốc chăn mền của cậu lên, cậu nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Đường Lăng, lập tức ra vẻ muốn vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc cậu đi ra, nhìn thấy sợi tóc cậu thả bên gối không thấy đâu, lúc đó cậu biết kế hoạch của mình đã thành công rồi.
Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp theo trong phòng vượt ra khỏi dự liệu của cậu, cậu không ngờ Đường Lăng lại hèn hạ như vậy, vô sỉ như vậy, khốn nạn như vậy.
Lâm Bối âm thầm cắn cắn răng hận, thù này cậu sẽ nhớ kỹ, sau này chậm rãi tính với Đường Lăng.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, mấy ngày này, cậu vẫn phải cẩn cận một chút.
Lâm Bối khóa trái cửa phòng, vào phòng tắm, khóa trái cửa phòng tắm, sau đó lột áo ngoài, lộ ra băng vải quấn vô cùng chặt bên trong.
Cô ta biết buổi sáng khẳng định đã làm Đường Lăng hoài nghi.
Nhưng mà, cũng may đã có kết quả kiểm tra, kết quả như vậy, nhất định sẽ bỏ đi phần lớn hoài nghi của Đường Lăng, mấy ngày sau, còn phải dựa vào diễn xuất hoàn mỹ của cô ta.
Chỉ là, anh trai đã đồng ý với Dương Tầm Chiêu, phải đợi Đường Lăng tìm được người đêm hôm đó bọn họ mới quay về, cho nên, việc này cũng có chút phức tạp, có chút khó làm…
Cô ta nhất định phải nghĩ một phương pháp xử lí không chê vào đâu được, sau đó giấu diếm đi…
Bên kia, sau khi Hàn Nhã Thanh ra khỏi viện kiểm tra, lại gọi điện thoại cho Mộ Dung Tri.
Điện thoại chỉ vang lên nửa hồi chuông, Mộ Dung Tri đã nhận điện thoại, rõ ràng là Mộ Dung Tri vẫn luôn cầm điện thoại, có lẽ là đang đợi tin của cô.
"Tôi cảm thấy suy đoán của tôi có thể đúng." Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, cô nhớ đến lúc trước Mộ Dung Tri nói về tình huống của Quỷ Vực Chi Thành, lúc này, giọng nói của cô có chút căng thẳng.
Cô cảm thấy bây giờ không thể nào hoàn toàn giữ vững tỉnh táo lúc bình thường.
"Thanh thanh, em, em, em chắc chắn không tính sai sao?" Bên kia, Mộ Dung Tri rõ ràng còn căng thẳng, lo lắng hơn cô, lúc này Mộ Dung Tri nói chuyện cũng trở thành cà lăm.
"Tôi vẫn không thể hoàn toàn xác định, cần phải điều tra rõ ràng thêm một bước nữa." Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi híp lại, kỳ thật đây chỉ là một loại suy đoán của cô, vẫn không có đủ chứng cứ để chứng minh.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh cũng hi vọng đây không phải là sự thật.
"Vậy em muốn tra thế nào? Em phải biết rằng, đây chính là người của Quỷ Vực Chi Thành, nếu suy đoán của em là sai, làm không tốt, đắc tội bọn họ, hậu quả không thể gánh nổi." Trong giọng nói của Mộ Dung Tri lúc này có mấy phần run rẩy.