Theo lý thuyết thì người của Quỷ Vực Chi Thành hoàn toàn không có lý do gì phải đối phó với bọn họ.
Hoặc là do cô đã đoán sai rồi.
Hàn Nhã Thanh đã đi đến viện kiểm sát, cho nên tắt điện thoại.
Hàn Nhã Thanh đi vào viện kiểm sát, trực tiếp đi tìm Kim Ngụy.
“Cô Đường, sao cô lại đến đây?” Kim Ngụy nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ: “Cô đến đây lấy kết quả giúp cho Đường Lăng hả, vẫn còn chưa có kết quả đâu.”
“Sao chứ?” Hàn Nhã Thanh nhíu mày lại, lấy kết quả giúp cho Đường Lăng, kết quả gì vậy?
“Lúc nãy Đường Lăng có cầm một sợi tóc đến đây muốn tôi làm xét nghiệm DNA cho cậu ấy xem xem có phải là người vào đêm hôm đó không. Sao vậy? Chẳng lẽ là cô Đường đến đây không phải để lấy kết quả giúp cho cậu ấy hả?”
“Anh nói anh tôi cầm tóc đến đây để kiểm tra hả, nhanh như vậy à?” Hai mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, tốc độ của anh trai cô có phải là quá nhanh rồi hay không vậy.
Tốc độ nhanh như vậy, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối có lý do để nghi ngờ Đường Lăng lấy "tư liệu tại chỗ".
Cho nên Hàn Nhã Thanh cảm giác sợi tóc đó rất có thể là của hai vị vương tử...
Không đúng, rõ ràng là có hai vương tử lận mà, Đường Lăng cầm một sợi tóc đến là có ý gì vậy?
Chẳng lẽ là Đường Lăng đã khóa chặt mục tiêu, đã khóa chặt một người trong đó rồi hả?
“Đúng vậy đó, tôi cảm thấy là tốc độ này quả thật quá nhanh.” Kim Ngụy sờ lên mũi: “Cảm giác hình như là người kia đứng chờ Đường Lăng ở ngã tư đường.”
“Có điều là sợi tóc mà Đường Lăng lấy rất giống với sợi tóc mà cô đã tìm thấy trên gối.” Kim Ngụy suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu, bởi vì hai sợi tóc giống nhau cho nên anh ta mới muốn nhanh chóng kiểm tra ra kết quả.
“Anh của tôi có đặc biệt nhắc tới cái gì không?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Kim Ngụy, khóe môi nhịn không được mà cong lên, sau đó đột nhiên lại hỏi một câu.
“Đặc biệt nhắc tới cái gì?” Kim Ngụy cau mày suy nghĩ, sau đó lại đột nhiên nói: “Cậu ấy kêu tôi thuận tiện kiểm tra sợi tóc đó xem là của đàn ông hay là của phụ nữ?”
“Phốc..." Hàn Nhã Thanh nhịn không được mà trực tiếp bật cười, quả nhiên là như dự đoán của cô, nhưng mà anh của cô cũng thật là đáng yêu quá đi thôi, còn hỏi là nam hay nữ nữa.
Vấn đề này còn cần phải hỏi nữa hả?
Người ta chính là vương tử nước D, vương tử nước D còn có thể là nữ được à?
Cũng không biết là sợi tóc mà Đường Lăng lấy là của đại vương tử là của tiểu vương tử nữa.
Hàn Nhã Thanh nhớ đến lúc nãy Mộ Dung Tri vừa mới gọi điện thoại cho cô, nói là đại vương tử thích đàn ông.
Lúc đó Đường Lăng bị người khác bỏ thuốc, nếu như Đường Lăng chủ động nhào tới, đại vương tử rất có thể sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Nếu thật sự là như thế này, thế thì anh cả nhà cô có cần phải phụ trách với đại vương tử không đây?
Nếu như muốn phụ trách, vậy có phải là cô sắp có chị dâu rồi không, nhưng nếu như chị dâu này là đại vương tử của nước D...
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến vấn đề này khóe môi hung hăng kéo ra, vấn đề này thật sự rất phức tạp, rất phức tạp.
“Cô Đường, cô đang suy nghĩ cái gì đấy, nụ cười này của cô làm cho lòng của người ta run rẩy đó.” Kim Ngụy nhìn thấy nụ cười trên mặt của Hàn Nhã Thanh, cảm giác nó hơi khó hình dung.
Rốt cuộc là cô Đường đang suy nghĩ cái gì thế, lại cười thành như thế này.
“Không có gì đâu. Pháp y Kim, tôi có thể xem báo cáo khám nghiệm thương tích của cô Cung được không?” Hàn Nhã Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, nói rõ mục đích đến đây của cô.
“Cô muốn xem báo cáo khám nghiệm thương tích của Cung Vân hả? Sao vậy?” Kim Ngụy nghe thấy lời nói của cô, rõ ràng hơi sửng sốt, lúc nhìn về phía cô, trong ánh mắt rõ ràng mang theo mấy phần nghi hoặc.
“Tôi nghi ngờ là vết thương của Cung Vân là do chính cô ta đã tạo thành, lúc đó pháp y Kim có cảm thấy nghi ngờ cái gì không?” Hàn Nhã Thanh đã đến rồi, đương nhiên cô phải muốn điều tra cho rõ ràng. Cô biết lúc đó Kim Ngụy có ở hiện trường, có một vài tình huống chắc chắn là anh ta sẽ biết rõ ràng hơn một chút.
Lông mày của Kim Ngụy hơi nhíu lại: “Lúc đó bác sĩ kiểm nghiệm vết thương cho Cung Vân là một nữ pháp y khác, cô ấy viết trên báo cáo cũng không có vấn đề gì.”
Mặc dù Kim Ngụy là một pháp y xuất sắc, nhưng mà dù sao anh ta cũng là đàn ông, nếu như người chết thì cũng không có gì phải kiêng kỵ, nhưng dù sao thì tình huống của Cung Vân cũng có chút đặc thù.
“Thâm niên nghề nghiệp của nữ pháp y đó rất sâu, làm việc cũng rất cẩn thận, sẽ không có sai sót gì, báo cáo cũng đã nộp lên trên rồi, nếu như cô Đường muốn tìm lại báo cáo khám nghiệm thương tích đó, e là rất khó.” Kim Ngụy cho rằng Hàn Nhã Thanh muốn tìm ra chứng cứ từ báo cáo khám nghiệm thương tích, muốn lật lại vụ án cho Đường Lăng, anh ta chậm rãi lắc đầu nói: “Nếu như có thể thì tôi đã sớm làm rồi, không cần cô Đường phải tự mình đến đây đâu.”
Kim Ngụy và Đường Lăng là bạn học của nhau, chuyện nào có thể giúp đỡ cho Đường Lăng không cần người khác nhắc nhở anh ta sẽ làm hết tất cả, anh ta mà không làm thì đã nói là không thể làm được.
“Anh hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi cũng không phải là muốn dùng báo cáo khám nghiệm thương tích của Cung Vân đã lật lại vụ án, tôi chỉ là có một nghi ngờ khác muốn xác định lại một chút mà thôi.” Hàn Nhã Thanh biết anh ta đã hiểu lầm, cô nhanh chóng giải thích.
Cô tìm đến Kim Ngụy, đương nhiên cô biết Kim Ngụy là người đáng tin tưởng.
“Cô nghi ngờ cái gì?” Lông mày Kim Ngụy nhíu lại: “Từ trên báo cáo khám nghiệm thương tích của Cung Vân còn có thể phát hiện ra chuyện gì khác nữa hả?”
“Tôi có thể xem những báo cáo đó trước được không?” Hàn Nhã Thanh cũng không phải là không tin Kim Ngụy, mà bởi vì quan điểm của cô không giống với Kim Ngụy, cho nên có một vài tình huống có khả năng sẽ phải không giống nhau.
Kim Ngụy nhìn về phía cô, suy nghĩ, sau đó chậm rãi gật đầu nói: “Được.”
Anh ta hơi dừng lại một chút, biểu cảm mang theo chút khó xử, nhưng mà lập tức lại nhanh chóng nói: “Tài liệu đã được nộp lên trên rồi, cô chờ một lát nha, để tôi đi lấy tới cho cô.”
Hiển nhiên là lúc này Kim Ngụy làm như vậy là không phù hợp với quy định, nhưng mà Kim Ngụy cũng không nói gì liền đi lấy tài liệu cho Hàn Nhã Thanh.
Bây giờ là thời gian tan làm, những người khác đều đi hết rồi, trong phòng này cũng không còn có ai. Hàn Nhã Thanh ngồi ở trong phòng làm việc của Kim Ngụy cũng không đi lung tung, nếu như cô sơ ý đụng vào đồ vật ở trong phòng của Kim Ngụy thì sẽ ảnh hưởng đến số liệu kiểm tra của anh ta.
Cũng không lâu lắm, Kim Ngụy mang theo một chồng tài liệu đưa đến trước mặt của Hàn Nhã Thanh: “Đây đều là những tài liệu liên quan đến báo cáo khám nghiệm thương tích của Cung Vân, tất cả những vết thương trên người của Cung Vân đều được chụp lại, ảnh chụp đều là HD. Mặc dù không thể so sánh với tự mình kiểm tra, nhưng mà khác biệt chắc cũng sẽ không quá lớn.”
“Được, cảm ơn anh nha.” Hàn Nhã Thanh nhận lấy tài liệu, nhìn về phía anh ta cười cười.
“Không cần phải khách sáo đâu.” Kim Ngụy nhìn Hàn Nhã Thanh, bên tai dường như hơi có vết đỏ lên khá khả nghi, không biết là vì che giấu hay là vì cái gì khác, anh ta nhanh chóng xoay người lại đi qua một bên tiếp tục làm công việc kiểm tra của anh ta.
Hàn Nhã Thanh ngồi ở trên bàn bắt đầu chăm chú xem tài liệu.
Lúc nãy nghe thấy mấy lời nói của Kim Ngụy, Hàn Nhã Thanh còn có chút không quá tin tưởng, sau khi nhìn thấy những hình ảnh này thì cô hoàn toàn tin tưởng rồi.
Kim Ngụy nói không sai, mấy vết thương to nhỏ ở trên người của Cung Vân đều được chụp lại, chụp đủ hết các góc độ, vô cùng rõ ràng.
Phần dưới của Cung Vân cũng được chụp không ít ảnh, thậm chí còn có mấy bức ảnh chụp cảnh phần dưới bị mở rộng của Cung Vân, cho nên cũng có thể nhìn được vết thương ở bên trong rất rõ ràng.