Đường Lăng hít thở sâu, sau đó trực tiếp cúp máy, anh ta nếu như còn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, chắc có thể bị cô chọc cho tức chết.
Vậy mà nói người tối hôm đó anh ta chạm vào một người đàn ông? Cô nàng này chắc là ngứa da rồi!!!
“Nhã Thanh nói gì vậy? Sao chọc anh tức giận thành như này?” Viên Quân Doanh nhìn thấy bộ dạng tức giận đến mức muốn ăn thịt người của Đường Lăng, lông mày hơi nhướn lên, nói thật, anh ta quen biết Đường Lăng lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy Đường Lăng bị người ta chọc tức thành ra như này.
Sợ là chỉ có Hàn Nhã Thanh mới có bản lĩnh như thế.
“Hừ.” Đường Lăng hừ một tiếng, không có trả lời, chuyện Hàn Nhã Thanh vừa nói đó, anh ta nhắc cũng không muốn nhắc.
Viên Quân Doanh thấy anh ta không muốn nói thì cũng không có tiếp tục suy hỏi, thật ra từ trong lời vừa rồi của Đường Lăng anh ta cũng đại khái có thể đoán được Hàn Nhã Thanh đã nói cái gì.
Dù sao anh ta cũng biết tối hôm đó, trừ Cung Vân quả thật không có bất kỳ người phụ nữ nào khác đến tầng tám.
“Tối hôm kia, chúng ta đều ở cùng nhau, anh bị người khác hạ thuốc từ khi nào?” Viên Quân Doanh nhìn Đường Lăng, đột nhiên hỏi một câu.
Lông mày của Đường Lăng nhíu lại, nghiêm túc suy nghĩ sau đó khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Sự cảnh giác của anh ta luôn rất cao, nhưng anh ta thật sự không biết khi nào bị người ta hạ thuốc.
Chuyện này thật sự quá kỳ dị!
“Là trước khi về phòng? Hay sau khi về phòng?” Viên Quân Doanh lại truy hỏi một câu, nghi vấn này cũng rất quan trọng.
Nếu như trước Đường Lăng về phòng đã bị người ta hạ thuốc, vậy thì đối phương chính là nhằm vào Đường Lăng mà đến.
Nếu như sau khi về phòng anh ta mới bị người ta hạ thuốc, vậy thì người đứng đằng sau kia vốn dĩ có khả năng nhằm vào Dương Tầm Chiêu.
Xác định mục tiêu của đối phương mới có thể dễ dàng tìm được manh mối.
“Khi về phòng, tôi không cảm thấy có gì khác thường, sau khi về phòng, tôi cũng không có dùng bất cứ thứ gì trong phòng, bởi vì tối hôm kia uống có hơi nhiều, tôi về phòng, sau khi tắm rửa thì ngủ mất, sau đó tôi tỉnh lại vì nóng, sau đó tôi phát hiện bị người ta hạ thuốc.”
Đường Lăng nhớ lại chuyện của tối hôm đó, trên mặt ẩn ẩn vài phần ngưng trọng.
Chuyện anh ta bị người khác hạ thuốc, anh ta luôn che giấu, bởi vì một khi để người khác biết anh ta lúc đó bị hạ thuốc thì sẽ cho những người muốn đả kích anh một lý do càng tốt hơn, càng là cái cớ tốt hơn.
Dù sao bị người ta hạ loại thuốc đó, ý thức sẽ trở nên mơ hồ không rõ, chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.
Những người đó liền có lý do chỉ trích anh bị người ta hạ thuốc, ý thức không rõ mà cưỡng hiếp Cung Vân.
Tuy anh ta không có làm, nhưng ngoài khác sẽ không tin anh ta.
Hơn nữa, tối hôm kia anh ta còn mất đi thứ vô cùng quan trọng, cũng rất cơ mật!
Bởi vì đồ tối hôm đó mất thuộc loại cơ mật, có vài chuyện anh ta không có nói cho Hàn Nhã Thanh.
Anh ta không nói cho Hàn Nhã Thanh, người phụ nữ đó trộm đồ của anh ta, phán đoán của Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ có sai lệch, nếu như người đó cố ý đến trộm đồ, tự nhiên tình huống gì cũng có thể.
Nhưng, Hàn Nhã Thanh không biết người phụ nữ đó đã trộm đồ của Đường Lăng, cho nên chuyện Hàn Nhã Thanh suy nghĩ sẽ không xa như vậy.”
Đương nhiên, chuyện đó Đường Lăng nói cho Viên Quân Doanh, thứ đó mất rồi, anh ta bắt buộc lập tức nói cho Viên Quân Doanh, để Viên Quân Doanh có thể kịp thời làm tốt chuẩn bị để ứng đối.
“Người phụ nữ mà anh nói xuất hiện từ bao giờ?” Lông mày của Viên Quân Doanh nhíu chặt.
“Lúc đó, tôi vẫn có một chút ý thức, tôi gượng dậy, muốn gọi điện thoại, sau đó bèn phát hiện trong phòng có người, phản ứng đầu tiên của tôi chính là mau chóng đứng dậy, bắt lấy cô ta, cô ta muốn trốn, dược tính của thuốc lúc đó phát tác, sức lực kém hơn bình thường rất nhiều, bị cô ta kéo ngã, sau đó chúng tôi vật lộn, sau đó, ý thức của cô dần dần trở nên mơ hồ, thì...” Lời của Đường Lăng nói chưa hết, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng rồi.
Sau đó, anh ta mơ mơ hồ hồ làm chuyện ấy với người phụ nữ đó.
“Cho nên, cô ta vào phòng của anh, chính là muốn trộm văn kiện cơ mật, nếu mục đích của cô ta chính là trộm đồ, chắc chắn không thể hạ loại thuốc đó với anh.” Viên Quân Doanh suy nghĩ, liếc nhìn Đường Lăng, Sau đó bổ sung một câu: “Phải nói trắng ra thì cô ta cũng coi như đã cứu anh, nếu như không phải người phụ nữ đó lúc đáy vừa hay xuất hiện ở trong phòng của anh, vậy thì người vào phòng của anh chắc chắn là Cung Vân, anh lúc đó bị hạ thuốc chắc chắn sẽ chạm vào Cung Vân, vậy anh thật sự không rửa sạch tội rồi.”
“Hừ.” Đường Lăng lạnh lùng hừ một tiếng, mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm: “Theo như lời anh nói, cô ta trộm đồ của tôi, tôi còn phải cảm ơn cô ta?”
Người phụ nữ đáng chết đó trộm đồ của anh ta không nói, còn, còn...