Ít nhất là một người không hiểu về cơ cấu trong ngành y tuyệt đối sẽ không làm ra được.
Tư liệu ghi rõ, Hàn Nhã Thanh 6 năm trước nằm viện, từng làm một lần phẫu thuật lớn, phẫu thuật rất thành công.
Nhưng trên tư liệu ghi rõ vết thương lần đó của Hàn Nhã Thanh là ở bụng, bị thương đến tử cung.
Dương Tầm Chiêu nghĩ đến chuyện Dương Tầm Chiêu từng nói cô đã từng bị thương dẫn đến không thể sinh con được nữa, thiết nghĩ chính là lần này rồi.
“Tổng giám đốc, chuyện liên quan đến việc mợ chủ bị thương, tôi cũng đã điều tra rồi, 6 năm trước mợ chủ còn học cấp ba, mấy người cùng lớp với mợ chủ đều nói mợ chủ lúc đó đã xin nghỉ một khoảng thời gian rất dài, chắc khoảng hơn ba tháng.” Lần này thư ký Lưu rõ ràng đã điều tra rất tỉ mỉ.
“Tôi còn đi hỏi Hàn Trung Dung, Hàn Trung Dung không phối hợp, nhưng ông ta không có phủ nhận chuyện lúc đó mợ chủ nằm viện, ông ta nói lúc đó mợ chủ thị thương chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Thư ký Lưu lại mau chóng bổ sung một câu.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của thư ký Lưu, hai mắt càng lúc càng tối lại, sắc mặt cũng càng lúc càng lạnh.
Thật ra anh trước đó đã cho người đi điều tra vài chuyện của Hàn Nhã Thanh, trong tư liệu anh tra được, Hàn Nhã Thanh sau khi trở về nhà họ Hàn có vài lần nằm viện, nhưng lúc đó trên tư liệu anh tra là vì Hàn Nhã Thanh có bệnh ở phương diện thần kinh.
Trước kia Hàn Nhã Thanh luôn giả ngốc anh biết, cho nên lúc đó anh cũng không có tiếp tục tra chi tiết nữa.
Không ngờ vậy mà còn có chuyện như này?
“Lúc đó bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy còn làm ở bệnh viện không?” Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngước mắt nhìn sang thư ký Lưu, tuy tư liệu trong tay rất hoàn chỉnh, anh vẫn muốn đích thân đi tìm hiểu.
“Tôi đã hỏi rồi, năm đó là bác sĩ Lục rất có tiếng ở phương diện này đích thân làm phẫu thuật cho mợ chủ, bác sĩ Lục mấy năm nay vừa hay ra nước ngoài đi giao lưu phẫu thuật rồi, phải có ngày lễ gì mới có thể trở về, có điều tôi lấy được số điện thoại của bác sĩ Lục, tổng giám đốc có muốn gọi điện hỏi trước không?” Thư ký Lưu vội đáp, không thể không nói lần này thư ký Lưu điều tra chuyện này thật sự rất nghiêm túc, rất chi tiết.
Cùng lúc thư ký Lưu nói thì liền đưa danh thiếp của bác sĩ Lực đến trước mặt Dương Tầm Chiêu.
“Đợi ông ta trở về tôi đích thân đến hỏi.” Nhưng Dương Tầm Chiêu không có nhận lấy, có vài chuyện vẫn hỏi trước mặt sẽ rõ ràng hơn, trong điện thoại có khi nói không rõ được, hơn nữa anh không nhìn thấy đối phương, anh cứ cảm thấy không yên tâm.
Dương Tầm Chiêu rất rõ, thông qua điện thoại có khi có thể che đậy rất nhiều thứ, anh nếu đã muốn xác nhận, tự nhiên phải xác nhận cho chính xác.
“Được.” Tay của thư ký Lưu từ từ thu lại, cũng thu tấm danh thiếp đó lại.
“Tổng giám đốc, chuyện này còn cần phải điều tra sao?” Thư ký Lưu rất cẩn thận hỏi một câu.
Những tư liệu đó anh ta đều đã xem rồi, tuy trên tư liệu không có nói rõ mợ chủ bởi vì phẫu thuật lần đó dẫn đến không thể mang thai được, nhưng chỉ cần nhìn những tư liệu đó đều có thể rõ ràng rồi...
Nếu mợ chủ bị thương vào 6 năm trước, nếu mợ chủ 6 năm trước bởi vì bị thương dẫn đến không thể mang thai, vậy thì tiểu công chúa chắc chắn có thể là con của mợ chủ rồi.
“Anh trước hết không cần điều tra nữa.” Dương Tâm Chiêu thầm hít một hơi, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói đó rõ ràng có hơi khàn khàn, anh đã từng ôm hy vọng, hơn nữa ôm hy vọng rất lớn.
Nhưng không ngờ sự việc sẽ thành như này!
Liên quan đến nước M bên phía Nhạc Hồng Linh cũng mãi không có phát hiện gì, hoặc thật sự là anh đã vọng tưởng, thật sự là anh mơ mộng hão huyền rồi.
“Vâng.” Thư ký Lưu đáp, bèn muốn rời khỏi.
“Đúng rồi, chuyện này đừng để cô ấy biết.” Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên lên tiếng, dặn dò một câu, đó là vết thương của cô, đó là nỗi đau của cô, anh sợ cô biết sẽ nhớ lại những đau đớn khi đó.
“Vâng, tôi biết rồi.” Tuy nói tổng giám đốc không có nói tên, nhưng thư ký Lưu biết tổng giám đốc nói chắc chắn là mợ chủ.
Sau khi thư ký Lưu rời khỏi, Dương Tầm Chiêu cứ ngồi mãi ở trong văn phòng, hồi lâu không có động đậy, tiểu công chúa đó đáng yêu như vậy, anh vừa gặp đã thích, cho nên anh thật sự rất muốn đó là con của anh.
Nhưng bây giờ xem ra, sợ thật sự chỉ là vọng tưởng của anh.
Không biết trôi qua bao lâu, Dương Tầm Chiêu mới đứng dậy, hít thở sâu, cho dù cảm thấy là vọng tưởng, anh vẫn quyết định đợi bác sĩ Lục trở về, anh đích thân đi hỏi bác sĩ Lục đó.
Hơn nữa gần đây bởi vì chuyện của Đường Lăng, anh đã điều động rất nhiều người đi điều tra chuyện của Đường Lăng, cho nên chuyện này luôn để thư ký Lưu đi điều tra.
Đối với thư ký Lưu anh luôn tin tưởng, cho nên Dương Tầm Chiêu không có nghi ngờ chuyện thư ký Lưu tra được.
Sáng hôm sau liền bùng ra một tin tức lớn.
Đại Vương tử nước D lại tăng đơn đặt lên 150 nghìn tỷ, Đại Vương tử nước D đưa ra một yêu cầu, anh ta yêu cầu mấy ngày sau khi anh ở thành phố A vẫn do Đường Lăng đi cùng.
Tin tức này vừa ra, mọi người bàng hoàng, các đơn vị truyền thông gần như đều muốn bùng nổ.
“Đại Vương tử, xin hỏi anh tại sao muốn làm như vậy?” Hôm nay, Đại Vương tử dậy cũng rất sớm, sáng sớm đã bị phóng viên vây lại.
“Bởi vì tôi tin Đường Lăng, hy vọng hành trình tiếp theo vẫn do Đường Lăng đi cùng chúng tôi.” Câu trả lời này của Đại Vương tử rất thản nhiên, giống như trên báo, nhưng thái độ vẫn khá phối hợp.
“Chuyện Đường Lăng ở khách sạn Đại Vương tử chắc là biết rồi chứ? Bây giờ Đường Lăng vẫn ở cục cảnh sát, Đại Vương tử làm như vậy sợ là không thích hợp?” Một phóng viên nhanh chóng hỏi một cây, lời này rõ ràng có chút thâm ý.
“Không thích hợp?” Đại Vương tử nhíu mày: “Nói thật, tôi không tin Đường Lăng sẽ làm ra chuyện như vậy, đương nhiên, nếu như có người cảm thấy sự tin tưởng của tôi không đủ, vậy thì đơn đặt hàng 150 nghìn tỷ này coi như là tiền bảo lãnh cho Đường Lăng trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ, điều này không quá đáng nhỉ?” Đại Vương tử nước D khi nói lời này thì nở nụ cười nhạt, gương mặt ôn hòa, trông rất điềm nhiên.
Nhưng, ý trong lời anh ta lại khiến mọi người trở nên kinh ngạc.
Ý của Đại Vương tử là tăng đơn đặt hàng lên 150 nghìn tỷ, chính là tăng vì Đường Lăng, đơn hàng 150 nghìn tỷ này thậm chí có thể trở thành tiền bảo lãnh cho Đường Lăng.
Ý này còn chưa đủ rõ ràng sao?
Đại Vương nói như vậy, thật sự không có ai có thể phản bác điều gì cả rồi.
Bây giờ chuyện của Đường Lăng có nghi điểm, hơn nữa nghi điểm không nhỏ, nếu như bảo lãnh cũng không phải không được.
Chỉ có điều, trong tình cảnh bây giờ, nhà họ Đường nếu như ra mặt bảo lãnh Đường Lăng, chắc chắn dẫn đến ảnh hưởng không nhỏ, nhà họ Cố cũng chắc chắn sẽ mượn cơ hội này mà công kích, cho nên Đường Vân Thành không có làm như thế.
Ai cũng biết quan hệ của Dương Tầm Chiêu với Đường Lăng, cho nên, Dương Tầm Chiêu cũng không tiện ra mặt.
Nhưng Đại Vương tử nước D này làm như vậy, ai cũng nói không được cái gì.
Hàn Nhã Thanh khi đọc được tin tức, cuối cùng cũng hiểu ý mà Dương Tầm Chiêu tối qua đã nói, không thể không nói, sự sắp xếp này của Dương Tầm Chiêu quả thật cao minh.
Nhưng, Dương Tầm Chiêu sao thuyết phục được Đại Vương tử tăng đơn hàng lên 150 nghìn tỷ vậy?!
Đó chính là 150 nghìn tỷ, không phải một con số nhỏ, cho dù đối với một đất nước mà nói, cũng không phải nói tăng thì có thể tăng.