Sắc mặt Đường Lăng vô cùng u ám, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, tựa hồ có thể giết người bất cứ lúc nào.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, cô không cần hỏi cũng biết Đường Lăng nói là thuốc gì, mà dược tính của nó mạnh như thế nào cô cũng biết rõ.
“Cho nên?” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng trả lời một tin nhắn, uống xong loại thuốc đó, cho dù ý chí mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cũng không khống chế được bản thân, đúng không?
“Tối hôm qua quả thật có một người phụ nữ, nhưng chắc chắn không phải cô gái họ Cung này.” Đường Lăng ánh mắt nhanh chóng lóe lên, sau đó gửi tin nhắn cho Hàn Nhã Thanh, Đường Lăng biết tình huống này nhất định phải cho Hàn Nhã Thanh biết sự thật.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Mẹ nó chứ!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây có phải là muốn ép chết cô không? Làm thế nào cô có thể tiếp nhận được một sự đảo ngược gây sốc như vậy?!
Anh trai ruột của cô, thật biết cách trêu đùa người khác đi chứ?
Anh ấy thì trăng hoa vui vẻ, để cô phải thu dọn tàn cuộc thế này?
Hơn nữa anh ta đã bị người ta bỏ thuốc, mà thực sự có một người phụ nữ như vậy? Cho dù không phải cô Cung, thì đó cũng là một người phụ nữ khác.
Cho nên, làm thế nào cô có thể dọn mớ hỗn độn này đây?
Làm thế nào để dọn đây?
Cô là con người, không phải là thần!!
Hàn Nhã Thanh hít vào một hơi, làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, sẽ xảy ra tình huống như vậy?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Lăng tối qua thực sự...
Chẳng trách xét nghiệm ra lại là Đường Lăng!!
Hàn Nhã Thanh thầm thở ra hít vào, cố gắng để bản thân bình tĩnh lạ!
“Làm sao anh chắc đó không phải là cô Cung?” Sau đó, cô gửi một tin nhắn khác cho Đường Lăng.
Không phải Hàn Nhã Thanh không tin Đường Lăng, mà là cô biết sau khi trúng loại thuốc đó, ý thức sẽ không rõ ràng, chỉ lo là thậm chí Đường Lăng cũng không biết người lúc đó cùng anh là ai đi?
Hơn nữa, khách sạn Quốc Hâm vốn dĩ không phải ai muốn là vào được, trên tầng tám tối hôm qua còn có hai vương tử nước D ở đó, người bình thường hoàn toàn không thể vào được.
Người phụ nữ mà Đường Lăng nói từ đâu xuất hiện chứ? Chẳng lẽ là ảo giác của Đường Lăng?
“Anh chắc chắn.” Đường Lăng không giải thích lý do, nhưng thái độ rất kiên định.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, nếu Đường Lăng chắc chắn như vậy, cô có nên tin Đường Lăng không?
Có lẽ nên tin anh ấy!!
Nếu đúng như lời Đường Lăng nói, thì vấn đề này còn phải bàn tính kỹ lại.
Hàn Nhã Thanh biết, cho dù chuyện này khó xử lý thế nào, cô cũng phải tìm cách.
Nhất định!!
Phải nghĩ cách!
Ai bảo Đường Lăng là anh trai cô chứ?
Đương nhiên, cô vẫn tin tưởng Đường Lăng, cũng tin Đường Lăng không có động đến cô Cung.
“Cô Cung, cô nói cô mở cửa cho Đường Lăng, Đường Lăng liền kéo cô vào phòng, lúc đó cô chống cự liên tục đúng không?” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhìn về phía cô Cung, giọng nói rõ ràng lạnh đi mấy phần, nhưng nhìn không ra có gì lạ trên khuôn mặt cô.
“Ừ.” trong mắt cô Cung lóe lên một tia hoảng hốt, sau đó gật đầu, bởi vì chính mình vừa nói như vậy, bây giờ chắc chắn không thay đổi được.
“Nhưng từ cửa đến trên giường, không có gì lộn xộn, cũng không có dấu vết phản kháng.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhìn từ cửa đến trên giường, lời nói có vài phần ý tứ.
"Cô Đường có ý gì? Cô Đường muốn nói là tôi tự nguyện? Cô muốn tẩy trắng cho Đường Lăng sao?" Cô Cung nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh nói, hai mắt nhanh chóng nheo lại, cô đột nhiên nhìn lên mặt Hàn Nhã Thanh, trên mặt rõ ràng là tức giận hơn.
“Ha ha… Tình nguyện quả thực tội nhẹ hơn nhiều so với tội cưỡng bức.” cô Cung nhìn Hàn Nhã Thanh vẻ mặt giễu cợt, ý tứ trong lời nói không thể rõ ràng hơn.
Hàn Nhã Thanh cố ý để cô hiểu lầm, nên không giải thích mà tiếp tục cố ý hỏi: "Vậy thì trong khoảng thời gian này có ai vào phòng không, có ai thấy cô Cung đang chống cự không?"
"Không, không có ai vào, cho nên không ai thấy tôi chống cự." Ý châm chọc trên khoé miệng của cô Cung càng lộ rõ: "Thế nào? Ý cô Đường là không có ai thấy tôi chống cự, tức là tôi tự nguyện sao? Vậy cho hỏi cô Đường, vết thương trên cơ thể tôi lại chuyện gì vậy?? "
Cô Cung mặt đầy giận dữ hung hãn, trông rất thật!!
"Theo như lời cô Cung nói trước đó, vào tối hôm qua cô Cung đã bị Đường Lăng kéo vào phòng. ngày hôm sau cô Cung tỉnh lại vẫn ở trong phòng này, sau đó cô gọi cảnh sát đúng không?" Hàn Nhã Thanh không biết từ khi nào, đã bước vào phòng, mắt cô nhìn cô Cung: "Trong khoảng thời gian này, không có ai khác vào phòng nữa phải không?"
“Đúng vậy.” Đôi mắt cô Cung hơi lung lay, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh nhìn lướt qua cô, sau đó trực tiếp đi đến bên giường, tìm thấy một sợi tóc dưới gối, đưa cho pháp y: "Pháp y, phiền anh kiểm tra thử, sợi tóc này là của Đường Lăng? Hay của cô Cung?"
"Sợi tóc này rất ngắn, trông không giống của cô Cung, nhưng dài hơn tóc của Đường Lăng một chút..." Hàn Nhã Thanh cố ý độc thoại bổ sung một câu.
“Có lẽ những vị khách trước đã để lại.” Cố Khánh Vũ nhanh chóng đáp.
"Cô Cung là người phục vụ ở đây, nên chắc chắn rất rõ ràng về yêu cầu đối với các phòng trên tầng tám này đúng không? Khả năng mà đội trưởng Cố đã nói là không tồn tại." Ánh mắt Hàn Nhã Thanh quét qua Cố Khánh Vũ, rồi nhìn cô Cung, khóe môi khẽ câu lên.
Cô Cung không nói gì, nhưng vẻ mặt hơi thay đổi.
"Có một ít máu trên góc tấm chăn mỏng này, phiền pháp y có thể kiểm tra xem nó là của cô Cung hay của Đường Lăng?" Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhấc tấm chăn mỏng lên, phát hiện có một ít máu trên góc của tấm chăn, rất nhạt, nếu không để ý, thật sự không dễ thấy được.
Cố Khánh Vũ đưa cảnh sát tới, vốn không có kiểm tra kỹ lưỡng nên không phát hiện ra.
Khuôn mặt Cô Cung có vẻ hơi căng thẳng, trong vô thức cô ngồi thẳng dậy.
“Được.” Pháp y trả lời, bắt đầu lấy mẫu.
“Pháp y, anh có thể cho biết vết máu này để lại khi nào không?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên hỏi khi thấy pháp y lấy mẫu.
“Có thể, có thể xác định thời gian bằng cách phân tích sự thẩm thấu của clo trong huyết thanh.” pháp y dừng động tác lại, nhìn Hàn Nhã Thanh, trả lời nhanh chóng chuyên nghiệp.
“Ừm, phiền pháp y cũng xác định giúp thời gian để lại của vết máu này.” Hàn Nhã Thanh khóe môi khẽ nhếch, cô cố ý liếc nhìn cô Cung, rõ ràng là có ý tứ.
Cơ thể cô Cung ngồi thẳng hơn.
Phóng viên nhìn thấy tình huống này, bắt đầu thấp giọng nói.
"Chuyện gì vậy?"
"Những thứ đó được tìm thấy từ trên giường. Trong tình huống bình thường, nó nên là của cô Cung hoặc Đường Lăng?"
"Nếu không phải thì sao?"