"Kết quả giám định chứng minh em và ông cụ Hàn không có bất cứ quan hệ huyết thống." Đường Lăng tạm dừng một chút, sau đó mới nói kết quả, kết quả này cũng làm cho anh bất ngờ, nhưng lại là sự thật.
Cơ thể Hàn Nhã Thanh hơi cứng đờ, tay cầm điện thoại siết chặt lại, cô cho rằng năm đó mẹ nghĩ sai rồi, cho nên cô mới làm giám định một lần nữa, không nghĩ tới...
"Được, em biết rồi." Hàn Nhã Thanh hít ra thở vào làm cho mình bình tĩnh lại, cô biết kết quả lần này tuyệt đối không sai.
Cho nên cô thật sự không phải là con gái của Hàn Trung Phương?
Vậy rốt cuộc ba cô là ai?
Rốt cuộc là ai?
Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, cô nhìn phòng bệnh nặng phía trước, trong con ngươi hiện lên sự phức tạp.
Tuy rằng cô đã biết mình không phải là con gái của Hàn Trung Phương, cô cũng biết mình và nhà họ Hàn không có bất cứ quan hệ gì, Hàn Nhã Thanh vẫn vào phòng bệnh nặng.
Trong phòng bệnh nặng, ông cụ Hàn im lặng nằm ở đó không nhúc nhích cũng không thể nói chuyện.
Nhưng Hàn Nhã Thanh biết ông cụ Hàn có thể nghe thấy người khác nói chuyện, nếu không thì lần trước những lời nói của Hàn Trung Dung không thể kích thích ông.
Nhưng cô không biết mình có nên nói chuyện này cho ông cụ Hàn hay không.
Cô biết ông cụ Hàn vẫn luôn yêu thương mình, thật lòng yêu thương cô, nếu ông cụ Hàn biết cô không phải là cháu gái ruột của mình thì chắc chắn sẽ rất đau lòng, khó chịu đúng không?
Hàn Nhã Thanh do dự một lát, vẫn không nói chuyện này ra, cô sợ lại kích thích ông cụ Hàn.
Hiện tại trong tay cô nắm tất cả cổ phần của Hàn Thị.
Nếu cô không phải là con gái của Hàn Trung Phương, cô và nhà họ Hàn không có bất cứ quan hệ gì, mọi thứ của nhà họ Hàn không nên thuộc về cô.
Nhưng cô nên giao Hàn Thị cho ai?
Cô giao cho Hàn Trung Dung sao? Nếu cô giao cho Hàn Trung Dung thì có lẽ không được bao lâu, Hàn Thị sẽ sụp đổ trong tay Hàn Trung Dung, chắc chắn ông cụ Hàn không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Ngoại trừ Hàn Trung Dung thì chỉ còn Hàn Chí Long, nhưng từ nhỏ Hàn Chí Long không học vấn không nghề nghiệp, mấy ngày nay nhà họ Hàn xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng không thấy bóng dáng của anh ta...
Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, xem ra cô phải sắp xếp chuyện này một chút.
Còn rốt cuộc ba cô là ai thì Hàn Nhã Thanh cũng không muốn điều tra, dựa theo Dương Bạc Vệ nói lúc ấy mẹ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn ông kia chắc chắn biết.
Lúc đó người đàn ông kia không quan tâm mẹ, nhiều năm như vậy cũng không đi tìm bọn họ, cô cần gì phải điều tra.
Nhà họ Dương.
"Tại sao Hàn Nhã Thanh xấu xí như thế lại dai như đỉa đói?" Ông cụ Dương nhìn tin tức trên mạng thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngày hôm qua không biết ai đã quay video Hàn Nhã Thanh và cậu ba Dương trong trung tâm thương mại rồi đăng lên trên mạng.
Trong video cậu ba Dương thân mật ôm lấy Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt dịu dàng lại cưng chiều, còn nói muốn đi mua đồ với Hàn Nhã Thanh.
Chỉ cần có mắt thì có thể thấy được quan hệ của hai người không bình thường, rất không bình thường.
"Mấy ngày nay chúng ta khó khăn lắm mới giải quyết chuyện nhà họ Cổ, không nghĩ tới Hàn Nhã Thanh xấu xí này lại nhảy ra quấy rối." Ông cụ Dương nhìn hai người trong video thì cảm thấy vô cùng chướng mắt.
"Bà nói xem người xấu xí kia có gì tốt chứ? Sao Tầm Chiêu lại ở bên cô ta?"
"Tầm Chiêu rõ ràng đã ngủ với cô cả nhà họ Đường, sao nó lại đi tìm Hàn Nhã Thanh?" Bà cụ Dương nhìn video thì nhíu mày lại, trên mặt mang theo sự thắc mắc.
"Nó đã ngủ với cô cả nhà họ Đường, hiện tại nó và Hàn Nhã Thanh lại ở bên nhau, người nhà họ Đường có thể buông tha cho nó sao? Không phải nó tự tìm đường chết sao?" Ông cụ Dương đương nhiên cũng nghĩ đến điều này, trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn nghĩ cách hủy hôn với nhà họ Cổ là vì muốn làm thông gia với nhà họ Đường.
Mấy ngày nay nhà họ Dương và nhà họ Cổ chiến tranh vẫn chưa dừng lại.
Ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn hủy hôn với nhà họ Cổ, trong khoảng thời gian này bọn họ đã đào không ít chuyện xấu của nhà họ Cổ...
Hơn nữa bọn họ đưa những chuyện xấu kia lên mạng, đương nhiên nhà họ Cổ cũng không nhàn rỗi, cũng không ngừng đánh lại, cho nên hiện tại hai nhà giống như băng lửa.
Bà cụ Dương đã cho người điều tra một số chuyện của Cổ Doanh Doanh, bà ta định đưa những chuyện xấu của Cổ Doanh Doanh truyền ra ngoài thì có thể thuận lợi hủy hôn nhà họ Cổ.
Không nghĩ tới lúc này Hàn Nhã Thanh lại nhảy ra.
"Không thể để nhà họ Đường hiểu lầm chuyện này được." Bà cụ Dương nheo mắt lại, trên mặt tràn đầy quyết tâm.
"Video này đã đăng lên mạng, nhà họ Đường có thể không hiểu lầm sao?" Ông cụ Dương tức giận ném điện thoại đi.
"Hiện tại chúng ta truyền những chuyện xấu của Cổ Doanh Doanh ra ngoài, chính thức hủy hôn với nhà họ Cổ, sau đó chúng ta đến nhà họ Đường chính thức cầu hôn." Bà cụ Dương đã có tính toán, hơn nữa kế hoạch không tệ.
"Được, cứ làm như vậy, chúng ta đi nhà họ Đường cầu hôn, nhà họ Đường nhìn thấy thành ý của chúng ta thì sẽ không so đo chuyện của Hàn Nhã Thanh." Ông cụ Dương rất hài lòng với ý kiến của bà cụ Dương.
Sau đó bà cụ Dương cho người đăng những chuyện xấu của Cổ Doanh Doanh lên mạng, những chuyện đó của Cổ Doanh Doanh làm rất bí mật, bà cụ Dương phải mời thám tử tư nhân mới điều tra được.
Những chuyện đó truyền ra thì trên mạng lập tức bùng nổ, bọn họ mắng Cổ Doanh Doanh thành chó.
Bà cụ Dương lập tức "thuận nước đẩy thuyền" hủy hôn với nhà họ Cổ.
Dưới tình hình này, bà cụ Dương đưa ra chuyện hủy hôn thì mọi người sẽ mắng Cổ Doanh Doanh, vì thế không nói bà cụ Dương không đúng.
Bà cụ Dương coi như đã đạt được mục đích.
Cổ Doanh Doanh nhìn thấy tin tức thì oán hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta cũng không có cách nào khác, so với bà cụ Dương thì cô ta vẫn còn non nớt.
Mà nhà họ Cổ đấu với nhà họ Dương thì thật sự thua kém hơn nhiều.
Sau đó bà cụ Dương và ông cụ Dương lại đến nhà họ Đường.
"Ông chủ, bà chủ, ông cụ Dương và bà cụ Dương lại đến." Trong phòng khách quản gia đến thông báo.
"Tốc độ của bọn họ đúng là nhanh, bọn họ vừa hủy hôn với nhà họ Cổ, sau lưng đã tới nhà họ Đường chúng ta." Khóe môi bà cụ Đường tràn đầy châm chọc: "Bọn họ muốn hủy hôn nên mấy ngày nay mới làm chuyện đó với nhà họ Cổ, tôi không nhìn nổi."
"Vậy lại đuổi bọn họ đi sao?" Quản gia nghe bà cụ Đường nói thì cẩn thận hỏi một câu.
"Không, ông cho bọn họ vào đi, tôi muốn xem bọn họ đến nhà họ Đường làm gì?" Bà cụ Đường suy nghĩ, đột nhiên ngăn cản quản gia.
Ông cụ Đường ngẩng đầu lên nhìn bà cụ Đường một cái nhưng cũng không nói gì.
Lúc này Đường Vũ Kỳ đang ở phòng khách chơi đồ chơi, cô bé dừng động tác lại nghe cuộc nói chuyện của quản gia và bà cụ Đường.