Dương Tầm Chiêu nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, tuy nhiều năm như vậy anh và Dương Bạc Vệ không có nói chuyện nhiều với nhau, tuy lúc này cách một chiếc điện thoại, anh cũng vẫn nghe ra được giọng nói ấy, hẳn là đúng...
Nhưng ý tứ trong lời nói của đối phương lại khiến cho anh không dám tin đó là Dương Bạc Vệ.
Dương Bạc Vệ và Hàn Nhã Thanh? Làm sao có thể?
“Ôi, không nghĩ đến bác cũng không thể vui được một lần.” Dương Bạc Vệ không nghe được âm thanh, ông ta cũng không quá để ý, nhưng có mấy lời, ông ta cảm thấy mình vẫn phải nói.
Nghe được câu không thể vui được, đôi mắt của Dương Tầm Chiêu lại trầm xuống.
Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi động, anh vẫn không nói chuyện, anh lấy điện thoại của mình ra, nhìn thấy mấy tin tức ở trên điện thoại.
Là hôm qua anh cho người điều tra, hiển nhiên đối phương đã điều tra rất rõ ràng, gửi tới cho anh. Hôm qua anh không nghe thấy, đương nhiên, coi như lúc đó anh có nghe thấy thì cũng không có thời gian xem.
Tin tức người kia gửi cho anh rất đơn giản, hôm qua Dương Bạc Vệ hẹn Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh cũng đi đến cuộc hẹn, sau đó...
“Thanh Thanh, bác phải về viện an dưỡng rồi, chúng ta có thể gặp nhau một lần không?” Ở bên kia điện thoại, Dương Bạc Vệ do dự một chút, trong giọng nói có mấy phần thấp thỏm, mấy phần thăm dò, cũng có mấy phần chờ mong.
Nghe được về viện an dưỡng, thân thể của Dương Tầm Chiêu rõ ràng cứng lại, giờ phút này, anh xác định đối phương chính là Dương Bạc Vệ.
Ba của anh, Dương Bạc Vệ.
Vừa nãy ba của anh đã nói cái gì? Nói Hàn Nhã Thanh không phải là con gái của ông ấy? Ông ấy còn không vui một trận?
Ông ấy vui vẻ cái gì?
Dương Tầm Chiêu trở về vài ngày, Dương Bạc Vệ liên hẹn gặp mặt Hàn Nhã Thanh, chắc chắn ông ấy cũng biết quan hệ trước đó của anh và Hàn Nhã Thanh.
Cho nên, Dương Bạc Vệ cảm thấy Hàn Nhã Thanh là con gái của mình thì rất vui vẻ?
Vui vẻ? Ô, Dương Bạc Vệ quả thật là một người ba tốt.
“Thanh Thanh, có được không?” Dương Bạc Vệ ở bên kia vẫn luôn không nghe được câu trả lời, có chút kì quái, nhịn không được lại hỏi một câu.
“Không thể.” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu khẽ nhúc nhích, gắn từng chữ, lạnh lùng nói, giờ phút này, con mắt của Dương Tầm Chiêu vô cùng lạnh lẽo, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng đến tận xương.
Anh nói là không có khả năng!
Không thể thương lượng một chút nào hết!
“Anh không phải Thanh Thanh, anh là ai?” Dương Bạc Vệ nghe được giọng nói của một người đàn ông, trực tiếp sửng sốt, trong giọng nói có mấy phần kinh ngạc.
Rất rõ ràng, ông ta cũng không nghe ra được giọng nói của Dương Tầm Chiêu.
Khóe môi của Dương Tầm Chiêu ẩn chứa vài phần trào phúng, ồ, thật sự là buồn cười, ba của anh lại không nghe ra giọng nói của anh.
Quả thật chính là ba ruột!
“Thanh Thanh, Thanh Thanh đâu?” Sau khi Dương Bạc Vệ lấy lại tinh thần, một lần nữa vội vàng hỏi, bên trong giọng nói có nhiều sự lo lắng và sốt ruột.
Cách điện thoại, Dương Tầm Chiêu có thể nghe được rõ ràng, khóe môi của Dương Tầm Chiêu càng có sự trào phúng hơn.
Hai mươi năm qua, Dương Bạc Vệ đối với những việc của anh chính là mặc kệ không hỏi, xưa nay chưa từng quan tâm đến anh, anh còn cho là không biết cách quan tâm người khác, hiện tại xem ra cũng không phải.
Dương Bạc Vệ chỉ là không muốn quan tâm anh mà thôi.
“Cô ấy đang ngủ.” Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đang ngủ ở trên giường, trong ánh mắt rõ ràng trở nên dịu dàng hơn.
Kỳ thật với tính cách của Dương Tầm Chiêu, nếu như là lời nói của Dương Bạc Vệ bình thường, thì Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không giải thích như vậy.
Cho nên, giờ phút này Dương Tầm Chiêu chính là cố ý nói như vậy.
“Con? Con là Tầm Chiêu.” Đầu bên kia của điện thoại, Dương Bạc Vệ dừng lại mấy giây, sau đó thấp giọng kêu lên, ông ta rốt cuộc cũng đã hiểu.
Hoặc là không phải ông ta nghe ra giọng nói của Dương Tầm Chiêu, mà là đoán được.
“Con, con ở bên cạnh Thanh Thanh?” Dương Bạc Vệ âm thầm hít một hơi, lại căng thẳng hỏi một câu, giờ phút này, giọng nói của ông ta có chút kì lạ: "Vừa nãy con nói Thanh Thanh đang ngủ sao?”
“Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy đã quá mệt mỏi, vừa mới ngủ.” Đương nhiên Dương Tầm Chiêu nghe hiểu ý tứ của Dương Bạc Vệ, cho nên, anh chính là cố ý nói như vậy, anh nói cũng không sai, tối hôm qua cô đã quá mệt rồi.
“Các con, các con làm sao có thể?” Giọng nói của Dương Bạc Vệ cao hơn vài phân, giờ phút này, hiển nhiên ông ta đã quên mất kết quả giám định ADN, Hàn Nhã Thanh cũng không phải là con gái của ông ta.
Cho nên, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không có quan hệ gì cả.
“Tại sao chúng con lại không thể? Có vấn đề gì sao?” Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu nheo lại từng chút một: “Chúng con đã sớm ở bên nhau rồi, cô ấy là vợ của con, ba không biết sao?”
Lời này của Dương Tầm Chiêu vẫn mang theo vài phần thăm dò, nếu như Dương Bạc Vệ không biết, hoặc là Dương Bạc Vệ lúc trước nói không vui, anh có lẽ còn có thể tha thứ.
“Ba biết, ba biết trước đó hai người có kết hôn, nhưng mà tình huống của hai con có chút không giống...” Rõ ràng Dương Bạc Vệ không hiểu dụng ý của Dương Tầm Chiêu, ông ta chỉ theo bản năng trả lời vấn đề này.
Đáp án rất là tự nhiên...
“Tình huống bây giờ làm sao lại không giống? Tại sao chúng con lại không thể ở bên nhau?” Đôi mặt của Dương Tầm Chiêu đột nhiên nheo lại, có nhiều hơn vài phần tàn nhẫn, giờ phút này, một phần kỳ vọng cuối của anh với Dương Bạc Vệ cũng biến mất.
“Không phải đã có kết quả rôi sao? Hàn Nhã Thanh không phải con gái của ba, không phải sao?” Lúc này Dương Tầm Chiêu nói, giọng nói của anh mang theo sự lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào cả.
“Đúng vậy, nhưng kết quả vừa mới có mà, Thanh Thanh rõ ràng đã biết rồi, vì sao con bé lại đến tìm con, cùng con...” Giờ phút này Dương Bạc Vệ nói rất gấp gáp, rất nhanh.
Ông ta vốn cho rằng hôm qua Hàn Nhã Thanh chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, không nghĩ đến Hàn Nhã Thanh lại mặc kệ mọi thứ, không để ý đến cái gì cả.
Kết quả còn chưa có, Hàn Nhã Thanh đã đi tìm Tầm Chiêu? Ngủ cùng với Tầm Chiêu?
Cô ấy sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể?
“Cho dù kết quả cô ấy có là con gái của ba, thì cũng không ảnh hưởng đến việc chúng con ở cùng một chỗ, cho nên, hẳn là ba nên cảm thấy may mắn, rằng cô ấy không phải con gái của ba.” Giờ phút này trong con mắt của Dương Tầm Chiêu có mấy phần tàn nhẫn khát máu, anh gắn từng chữ, lời nói vô cùng tăm tối, nhưng tuyệt đối không có sự nghi ngờ.
Sau khi Dương Tầm Chiêu nói xong câu này, không đợi Dương Bạc Vệ lên tiếng, đã trực tiếp cúp điện thoại, anh không muốn nói nhảm với Dương Bạc Vệ.
Ý tứ trong lời nói này của Dương Tầm Chiêu rất rõ ràng.
Cho dù Hàn Nhã Thanh có là con gái của Dương Bạc Vệ đi chăng nữa, Dương Tầm Chiêu anh cũng muốn ở cùng một chỗ với Hàn Nhã Thanh.
Không có người nào có thể ngăn cản điều này.
Dù sao bọn họ cũng không cân con cái, không có con cái, thì những cái khác căn bản không quan trọng.
Đương nhiên, anh vẫn may mắn, cô không phải là con gái của Dương Bạc Vệ.
Bởi vì anh hiểu được, nếu như cô thực sự là con gái của Dương Bạc Vệ, tuy bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng chắc hẳn ở trong lòng của cô sẽ có áp lực.
Dương Tầm Chiêu đột nhiên nhớ đến sự khác thường hôm qua của cô, lúc ấy rõ ràng cô tránh anh, sau đó, thời điểm anh hôn cô, thân thể của cô cũng có chút bài xích.
Các chế ơi, tối qua web bị lỗi ấy, tuy bọn mình sửa xong rồi nhưng trong quá trình đọc truyện, nếu gặp lỗi nào thì hãy nhắn tin cho bọn mình nhé. Cảm ưn nhiều.