"Cục trưởng, bất động sản tòa nhà Hân Duệ thú nhận rằng cách đây bảy năm, một người dân ở tầng một khu nhà đã bí mật đào một tầng hầm dưới nhà anh ta, diện tích đào còn lớn hơn diện tích nhà anh ta, có mấy người thân trong gia đình đó là công nhân xi măng, bí mật đào vào ban đêm, nhưng sau này cũng bị phát hiện, bên bất động sản cũng đã xử lý..." Cậu năm Tào đã dặn dò nếu có tin tức thì phải báo, không được rút dây động rừng, cho nên bên kia phát hiện được thì lập tức xin chỉ thị của cậu năm Tào.
Vị cảnh sát kia nói bên bất động sản đã xử lý, nhưng cũng không nói cụ thể xử lý thế nào, rõ ràng xử lý trong thầm lặng, nếu những gia đình phía trên biết chuyện này thì chắc chắn sẽ làm âm ï lên.
Lúc ấy bất động sản đã âm thầm xử lý, nếu âm thầm xử lý thì chắc chắn không thể nào xử lý triệt để.
Có lẽ lối vào có canh gác, không có ai để ý bên trong.
"Phong tỏa toàn bộ tòa nhà, không để cho bất cứ ai rời đi, sau đó dẫn người nghĩ cách đến gần tầng hầm đó điều tra." Cậu năm Tào ra lệnh.
"Bên ngoài cũng phải phong tỏa." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nói thêm một câu, những người đó khó có thể đi vào tầng hầm từ trong khu nhà, rất có thể từ bên ngoài đi vào.
Hơn nữa lối ra vào tòa nhà chắc chắn có canh gác, bọn họ cũng không thể vào được.
"Ý của chị là bọn họ sẽ không đi vào từ lối ra vào sao?" Cậu năm Tào cũng suy nghĩ cẩn thận điều này: "Vậy bọn họ đi vào thế nào?
Sao có thể phát hiện tầng hầm này
"Vị trí cụ thể đã xác định xong, lối vào chắc cũng không khó tìm, chúng ta đi qua đó xem." Đường Lăng nhanh chóng đứng lên, sau đó nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: "Em ở đây chờ một chút..."
Đường Lăng có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh bên đó rất dơ bẩn và ô uế, tình hình như vậy không thích hợp để một cô gái nhìn thấy.
"Em cũng sẽ đi." Nhưng Hàn Nhã Thanh lại nhanh chóng cắt ngang nói: "Cục trưởng Tào tìm mấy nữ cảnh sát đi chung với tôi qua đó đi."
Hiện tại Hàn Nghiên Nghiên còn ở bên kia, tình hình chắc chắn không tốt lắm, mấy người phụ nữ đi theo, đến lúc đó cũng dễ xử lý.
Từ đêm qua đến bây giờ đã mười hai tiếng đồng hồ, mười hai tiếng đồng hồ chịu đựng chuyện đó...
"Được." Cậu năm Tào cũng hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, lập tức dặn dò.
Tòa nhà kia cách cục cảnh sát không xa, khoảng hai kilomet, có thể nói những người này gây án dưới mắt của cảnh sát mỗi ngày.
"Mẹ nó, đám khốn nạn kia, con mẹ nó không coi cảnh sát ra gì, lá gan của bọn họ cũng quá lớn." Cậu năm Tào đến tòa nhà thì không nhịn được mắng một câu.
"Đôi khi nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, không thể không nói, những người này thật sự rất gian xảo." Đường Lăng nói lời này mang theo chút an ủi cậu năm Tào.
"Không phải kẻ địch quá gian xảo, mà là cục trưởng Tào chưa già đã mờ mắt." Hàn Nhã Thanh không hề khách sáo nói, chỗ này cách cục cảnh sát gần như thế, mỗi ngày cảnh sát ra ra vào vào, cho dù những người đó trốn ở tầng hầm, nhưng cũng có lúc ra ngoài, những người đó trốn ở đó cũng không phải một ngày hai ngày, cảnh sát nhiều như vậy lại không hề phát hiện được sự khác thường?
Nói cậu năm Tào mờ mắt là nhẹ nhàng rồi, phải nói anh ta mắt mù.
Lúc này trong xe cảnh sát còn có hai nữ cảnh sát khác, bọn họ nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy thì khiếp sợ, lá gan cũng quá lớn, lại nói cục trưởng của bọn họ như thế?
Cục trưởng của bọn họ không tức giận chứ?
"Chị dâu nói rất đúng, do tôi không làm tròn trách nhiệm." Thái độ cậu năm Tào nhận sai không tệ, anh ta cũng thật sự ý thức được sai lầm của mình.
"Biết thì tốt." Đường Lăng vỗ vai anh ta, sau đó xuống xe.
Hàn Nhã Thanh cũng đi theo Đường Lăng xuống xe.
Bọn họ chạy tới nơi thì đúng lúc cảnh sát tìm thấy lối vào tầng hầm, tất cả cảnh sát canh giữ ở lối vào, định đi xuống bắt người.
"Tìm được rồi sao?" Cậu năm Tào nhìn tình huống này thì mừng rỡ.
"Vâng, đã tìm được rồi, chúng tôi đang định đi xuống bắt người, tất cả cảnh sát cũng đã chuẩn bị xong." Một cảnh sát nhanh chóng trả lời.
"Ừ, tuyệt đối không được để bọn họ chạy thoát." Cậu năm Tào hơi gật đầu, sau đó lại hỏi: "Chỉ có một cửa ra vào này thôi sao?"
"Vâng, chúng tôi vừa kiểm tra, chỉ có một cửa ra vào." Cảnh sát lại trả lời, còn rất chắc chắn.
Hàn Nhã Thanh đi tới, cô nhìn mặt đất, lại nhìn xung quanh, hai mắt nheo lại: "Còn có cửa ra vào khác."
Hàn Nhã Thanh nói rất chắc chắn, tuy rằng chỗ này nằm ngoài tường khu nhà, nhưng bình thường vẫn có người thường xuyên qua lại, cho nên những người đó chắc chắn không thể khiêng Hàn Nghiên Nghiên đến đây, bọn họ sẽ dùng xe ra vào, sau đó lại đưa Hàn Nghiên Nghiên đến tầng hầm.
Xung quanh là bùn đất nhưng lại không có dấu vết của bánh xe.
Hàn Nghiên Nghiên chắc chắn không phải được đưa vào từ lối này, cho nên còn có lối đi khác.
"Không còn, chúng ta vừa kiểm tra xung quanh, xác định không còn lối đi nào khác." Cảnh sát kia không quen biết Hàn Nhã Thanh, sau khi anh ta nghe cô nói thì lập tức phản bác.
"Chắc chắn còn có lối đi khác, lập tức phái người phong tỏa điều tra phạm vi lớn." Đường Lăng nhìn một chút, sắc mặt nhất thời cũng thay đổi.
"Mau, mau lên, nhanh chóng đi sắp xếp." Cậu năm Tào cũng không hỏi, ra lệnh trước.
"Vừa mới động tĩnh như vậy chắc chắn đã kinh động người bên trong, sợ là..." Sắc mặt Hàn Nhã Thanh rõ ràng trâm xuống: "Mau cho người đi xuống lục soát, xem còn có thể bắt được người hay không.”
Thật ra lối vào của tầng hầm này đã được che khuất, bên ngoài là nắp cống thoát nước, nhìn từ xa thì hoàn toàn không có gì khác thường!
Nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó phát hiện ra sự khác thường, bởi vì nắp cống này rõ ràng cao hơn xung quanh, thiết kế không giống như cống thoát nước thật sự, hơn nữa hoàn toàn khác với một cống thoát nước thật.
Nhưng nếu không phải cảnh sát đặc biệt điều tra thì bình thường rất khó phát hiện, hơn nữa lối đi này nằm ngoài tòa nhà, bình thường cũng rất ít người đi tới đây.
Cậu năm Tào lập tức mang theo mấy người đi xuống, Đường Lăng cũng đi theo, Hàn Nhã Thanh mang theo hai nữ cảnh sát đi theo
sau Đường Lăng.
Mọi người đi xuống thì phát hiện tầng hầm này rất lớn, vô cùng rộng, hơn nữa còn có mấy phòng.
Nhưng lúc bọn họ đi xuống thì không thấy những người đó dưới tầng hầm, chỉ có Hàn Nghiên Nghiên...
Trong tầng hầm dễ dàng phát hiện một lối đi khác, mấy cảnh sát đi xuống theo lập tức đi về phía lối đi đó đuổi theo.
Hàn Nghiên Nghiên cuộn tròn trên nền đất xi măng, cả người không tìm thấy được chỗ nào sạch sẽ cả.
Khắp tầng ngầm là đồ dơ bẩn, trên người Hàn Nghiên Nghiên cũng vậy...