"Tôi đoán tên nhóc Dương Tầm Chiêu đã nói chuyện này trở nên nghiêm trọng, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến nhà họ Đường xin lỗi nhanh như thế, Dương Tầm Chiêu làm như vậy là vì muốn trút giận cho Nhã Thanh, cho nên sao chuyện này có thể dễ dàng kết thúc như thế chứ?" Không thể không nói ông cụ Đường đoán rất chuẩn, giống như con giun trong bụng cậu ba Dương.
"Coi như tên nhóc đó còn có lương tâm." Cuối cùng bà cụ Đường cũng hài lòng.
"Đương nhiên, Dương Tầm Chiêu làm như vậy chẳng những có thể trút giận cho Nhã Thanh, cũng có thể trút giận cho bà nữa." Ông cụ Đường nhìn bà cụ Đường, khóe môi cong lên.
"Thật ra nhân cơ hội này, tôi nhất định phải trút giận thật tốt, mấy ngày nay tôi tức muốn chết rồi." Bà cụ Đường không hề khách sáo.
Người khác nghe bà nói thì không nhịn được cười.
Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo cũng cong khóe môi lên, xem ra Dương Tầm Chiêu đối xử với mẹ không tệ lắm.
Hay là cậu mang theo em gái đi gặp Dương Tầm Chiêu?
"Xin lỗi, bà cụ nói hôm nay không tiếp khách, hai người về đi." Ngoài cửa lớn nhà họ Đường, quản gia rất lễ phép nói.
"Chúng tôi đã đến rồi, sao bà ta có thể..." Ông cụ Dương nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng không nhịn được tăng lên.
Bà cụ Dương vội vàng kéo lại.
"Chúng tôi không quấy rây nữa, quà tặng này là tấm lòng của chúng tôi, mong quản gia có thể mang vào." Bà cụ Dương biết rõ bọn họ không có quyền tức giận ở nhà họ Đường.
"Mấy người mang quà tặng về đi, bà cụ nói nhà họ Đường không thiếu gì cả." Quản gia chắc chắn không thể nhận quà tặng này.
Nhà họ Đường bọn họ cũng không phải là người tham của.
Nếu bọn họ đuổi người đi, lại nhận quà tặng, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khó nghe thế nào chứ?
"Quản gia, ông giúp đỡ một chút, chúng tôi thật lòng..." Sắc mặt bà cụ Dương cũng thay đổi, nhưng bà vẫn nói lời hay.
Nhưng quản gia lại nói người đóng cửa, ngăn hai người ở bên ngoài.
"Bọn họ thật là quá đáng." Sắc mặt ông cụ Dương lập tức đen lại.
"Được rồi, đi về trước, sau này lại đến." Bà cụ Dương biết chỉ có thể chịu đựng, bởi vì sau này Tầm Chiêu còn phải cưới cô cả nhà họ Đường.
"Sau này bà muốn tới thì tự đi một mình, tôi không muốn bị người ta ngăn ở ngoài cửa." Ông cụ Dương không nuốt nổi cơn tức này.
"Vì Tầm Chiêu, chúng ta cần phải tới, Tầm Chiêu trúng thuốc đã ngủ với Cô Đường, nếu nhà họ Đường thật sự đối phó với chúng ta thì làm sao bây giờ?" Bà cụ Dương nén giận khuyên ông cụ Dương, bà ta biết hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng.
Ông cụ Dương nghe bà ta nói thì không nói gì nữa.
"Tôi thấy đây là một cơ hội tốt, nếu không phải ngày đó xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn nhà họ Đường sẽ không gả Đường Thấm Nhi đến nhà họ Dương, ông nghĩ lại đi, sau khi nhà họ Dương và nhà họ Đường kết hợp, sau này nhà họ Dương chắc chắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vì vậy hôm nay chúng ta tạm thời phải nén giận." Bà cụ Dương nghĩ rất xa.
"Ừ, bà nói cũng có lý." Sắc mặt ông cụ Dương dịu xuống, ông nghĩ tới tương lai thì khóe môi không nhịn được cong lên.
"Nhưng tôi nhớ tới lần trước thái độ của Đường Thấm Nhi đối với chúng ta thì lập tức không thoải mái, nếu cô ta không phải là cô cả nhà họ Đường thì tôi tuyệt đối không cho phép Tầm Chiêu cưới cô ta." Ông cụ Dương nhớ tới lần trước cô cả nhà họ Đường vạch trần chuyện ông giả vờ bị thương, nên càng không vui với cô cả nhà họ Đường này.
"Tục ngữ nói rất đúng, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, cho dù cô ta là cô cả nhà họ Đường, chờ cô ta gả vào nhà họ Dương thì chắc chắn phải kính trọng với hai người lớn chúng ta, đến lúc đó ông có thể dạy dỗ." Bà cụ Dương nhìn về phía ông ta khẽ cười
Bà cụ Dương nói lời này thì có vẻ sâu xa, sau khi cô dâu về nhà chồng thì phải dạy dỗ thật tốt!!
Không thể không nói, không phải người một nhà thì không thể vào cùng một cửa, ông cụ Dương lập tức hiểu ý của bà cụ Dương, khóe môi lại cong lên: "Ừ, bà nói rất đúng, chờ cô ta gả vào nhà họ Dương, trở thành con dâu của nhà họ Dương thì không thể không tôn trọng chúng ta."
May là hiện tại bọn họ ở ngoài cửa lớn, bà cụ Đường không nghe thấy, nếu bà cụ Đường nghe được, có lẽ đà câm chối tới đuổi người.
Hàn Nhã Thanh đưa ông cụ Hàn đến nhà họ Đường xong thì cũng giúp đỡ tìm những tên kia.
Nhưng thành phố A lớn như vậy, một chút manh mối cũng không có, thật sự rất khó tìm.
Lúc trước video của Hàn Nghiên Nghiên được đăng lên từ một quán cơm.
Lúc người đó đăng video lên thì quán cơm chưa mở cửa, không biết người đó phá mật mã quán cơm hay là đã kết nối với mạng của quán cơm này từ trước?
Hiện tại không tìm thấy người kia, cho nên cũng không biết được.
Người đó đăng video ở bên ngoài quán cơm, khả năng thứ nhất là hang ổ của bọn họ cách chỗ này không quá xa, đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng thả bom khói.
Đường Lăng điều tra máy giám sát xung quanh quán cơm, nhưng không phát hiện ai khả nghị, rõ ràng người đó đã tránh máy giám sát.
Người Đường Lăng và người của cục cảnh sát đã mở rộng điều tra xung quanh quán cơm, nhưng cũng không có phát hiện gì.
Hàn Nhã Thanh đến cục cảnh sát thì Đường Lăng và cậu năm Tào đang bàn bạc...
Đương nhiên lúc này Hàn Nhã Thanh không hề ngụy trang, dáng vẻ của cô cả nhà họ Đường!
"Chị dâu ba đã tới." Cậu năm Tào nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, trong con ngươi lóe lên ánh sáng: "Chị dâu ba, chị mau tới giúp chúng tôi phân tích một chút, tôi và anh cả đã mở rộng phạm vi điều tra nhưng lại không có manh mối gì."
Hàn Nhã Thanh đi tới nhìn bản kế hoạch và phân tích của Đường Lăng, Hàn Nhã Thanh cũng nhìn toàn bộ tiến triển của vụ án.
Hàn Nhã Thanh xem xong thì hơi híp mắt lại, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, một cái, hai cái, nhẹ nhàng chậm chạp lại
có tiết tấu.
Đường Lăng và Cậu năm Tào không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn, không dám quấy rây cô.
"Vẫn chưa tìm thấy chiếc xe van tôi nói sao?" Một lát sau, Hàn Nhã Thanh mở mắt ra đột nhiên hỏi.
"Vẫn chưa, lúc trước em nhìn thấy biển số xe kia là giả, cho nên không điều tra được, anh đã cho người điều tra xe đặc biệt là xe chở hàng,, nhưng đến bây giờ vẫn chưa điều tra được, bọn họ rất cẩn thận, rất gian xảo." Sắc mặt Đường Lăng nghiêm trọng: "Vùng ngoại thành, nội thành, chúng ta đều đã điều tra qua."