“Ông nội, đến lúc đó ông đừng có kích động nhé, bệnh tim của ông...” Hàn Nhã Thanh nhớ đến bệnh tim của ông vẫn có chút không yên tâm.
Bác sĩ đã dặn đi dặn lại, không thể để ông nội chịu kích thích, tránh quá vui và quá buôn.
“Yên tâm đi, đây là một chuyện vui, ông nội rất vui, bệnh tim cũng đã khỏi rồi.” Có câu nói là con người gặp chuyện vui tinh thần cũng vui vẻ, ông cụ Hàn chính là như vậy, lúc này khuôn mặt ông hồng hào, khí sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Trước khi đi, Hàn Nhã Thanh đã gọi điện thoại cho nhà họ Đường.
Lúc đến nhà họ Đường, ông cụ Đường và bà cụ Đường đích thân ra đón tiếp, ông cụ Hàn thấy ông cụ Đường đích thân ra đón mình, nhất thời không khỏi kích động, mặc dù trước đó Nhã Thanh đã nói qua bọn họ là người một nhà, nhưng thân phận của ông cụ Đường vẫn còn ở đó, khiến người khác không thể không kính nể.
Phạm My dẫn theo hai đứa nhỏ đứng ở cửa phòng khách đợi, không ra bên ngoài.
Người nhà họ Đường đều tin tưởng, nhưng dù sao chuyện của hai đứa nhỏ người ngoài vẫn chưa biết, vì vậy bọn họ sẽ không đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.
Bình thường lúc ra ngoài, hai đứa nhỏ sẽ trực tiếp ngôi trên xe đi ra ngoài.
ông cụ Hàn nhìn thấy hai đứa nhỏ, nhất thời không nói lên lời, đến tận khi hai đứa nhỏ hét tên ông, ông cụ Hàn mới hoàn hồn lại, liên tục gật đầu, đột nhiên nước mắt lưng tròng.
“Nếu như Trung Phương ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ rất vui.” Đối với Hàn Trung Phương, ông cụ Hàn vẫn luôn cảm thấy có lỗi, lúc đầu nếu như không phải đúng lúc ông xuất ngoại, Trung Phương sẽ không bị ép phải rời khỏi nhà, có thể sẽ không xảy ra tai nạn.
Đương nhiên tất cả mọi người đều xem tai nạn xe hơi là chuyện ngoài ý muốn, không có ai biết, thực ra là do Hàn Trung Dung và Lưu Vũ làm...
Nhà họ Cổ:
“Bà cụ nhà họ Dương có ý gì? Bà ấy nói như vậy là có ý gì?” Lúc này bà Cổ tức giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng: “Lúc đầu là nhà họ Dương muốn liên hôn với nhà họ Cổ chúng ta, bây giờ hôn lễ đã được công bố, bọn họ làm ra chuyện này là có ý gì?”
“Vậy người trong video có phải là Doanh Doanh không?” Cổ Thanh Bình trâm mặt, đôi mắt nheo lại trông rất nguy hiểm.
“Đương nhiên là Doanh Doanh rồi, hôm đó bọn họ gọi Doanh Doanh đến nhà họ Dương, cũng là bọn họ sắp xếp cho Doanh Doanh và cậu ba Dương ở cùng nhau, ngoài Doanh Doanh còn có thể là ai?” Bà Cổ nghe thấy lời nói của Cổ Thanh Bình, suýt nữa nhảy dựng lên, rõ ràng, bà Cổ không hiểu chuyện xảy ra tối hôm đó.
Tất cả mọi chuyện, bà ta cũng chỉ nghe Cổ Doanh Doanh nói.
Lúc bà Cổ nói câu này, Cổ Doanh Doanh đứng bên cạnh đôi mắt nhanh chóng lóe lên, lúc trước cô ta không nói chuyện này với người trong nhà, bây giờ càng không thể nói.
Chỉ là, chuyện này rõ ràng cô ta đã nói rõ ràng với mấy người bên nhà họ Dương rôi, cô ta cứ nghĩ là chuyện này sẽ không xảy ra sai sót gì, nhưng sao đột nhiên bà cụ Dương lại thay đổi quyết định?
“Đã là Doanh Doanh, Dương Tầm Chiêu và Doanh Doanh đã có hôn ước, bọn họ làm như vậy thật quá đáng.” Sắc mặt Cổ Thanh Bình càng trở nên u ám: “Mặc dù nhà họ Dương là một gia tộc lớn, nhưng nhà họ Cố chúng ta cũng không kém, không phải bọn họ muốn bắt nạt chúng ta là có thể bắt nạt, chuyện này bọn họ nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích.”
“Đó là điều đương nhiên, nhà họ Dương bọn họ muốn ức hiếp chúng ta, không có cửa đâu.” Bà cụ Cố lạnh lùng hừ một tiếng.
“Doanh Doanh, bây giờ con đi cũng mẹ đến nhà họ Dương, đi tìm bọn họ để hỏi rõ ràng chuyện này.” Bà Cổ quay về hướng Cổ Doanh Doanh, kéo cô ta đi ra ngoài.
“Mẹ, con cảm thấy trong chuyện này có hiểu nhầm gì đó, có lẽ không phải là bà cụ Dương nói? Có lẽ có người cố ý chia rẽ chúng ta?”
Trong lòng Cổ Doanh Doanh có quỷ, chột dạ, đương nhiên không dám dẫn mẹ của cô ta đi đến nhà họ Dương.
Hơn nữa, Cổ Doanh Doanh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, cô ta cảm thấy có chút không hợp lý.
“Mẹ, trước tiên mẹ cứ để con tìm hiểu xem đang xảy ra chuyện gì.” Cổ Doanh Doanh cảm thấy trước tiên cô ta cần một mình đi gặp bà cụ Dương, nói chuyện với bà cụ Dương, cô ta muốn rốt cuộc là bà cụ Dương có ý gì.
“Con đi làm rõ chuyện này? Con còn chưa rõ sao? Chính là vì bản thân con quá vội vàng nên mới khiến chuyện này thành ra như vậy, con nói xem, một đứa con gái như con, tối muộn người ta gọi con đến con liên đến, con mới gặp Dương Tầm Chiêu có mấy lần đã xảy ra quan hệ với cậu ta, con làm như vậy cậu ta sao có thể trân trọng con, người đàn ông thường sau khi ăn được sẽ không biết trân trọng.”
Khuôn mặt bà Cổ tràn đầy sự tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Mẹ, trong chuyện này nhất định là có hiểu nhầm, nhất định là có hiểu nhầm, con đi gọi điện thoại hỏi xem thế nào.” Cổ Doanh Doanh nghe đến mức đầu sắp to lên rồi, vội vàng đi lên tầng.
Lên tầng, sau khi trở lại phòng của mình, Cổ Doanh Doanh vội vàng tìm số điện thoại của nhà họ Dương, gọi qua.
“Alo, đây là nhà họ Dương, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Điện thoại là do quản gia nhận.
“Tôi tìm bà cụ Dương, tôi là Cổ Doanh Doanh, có thể kêu bà cụ Dương nhận điện thoại không?” Bây giờ Cổ Doanh Doanh có chút gấp gáp, cô ta gấp gáp muốn làm rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Được, cô đợi tôi một chút, tôi đi gọi bà cụ.” Quản gia đặt điện thoại xuống, đi gọi bà cụ Dương.
Lúc này bà cụ Dương đang ngồi ở cửa, nghe thấy lời nói của quản gia, nhưng bà ấy lại không có động tĩnh gì.
Bà ấy không có ý kiến gì, quản gia cũng không nói cái gì, quản gia hiểu bà ấy là cố ý, nên không quan tâm đến chuyện này nữa, đi làm chuyện khác.
Qua khoảng hơn 15 phút, bà cụ Dương mới chậm rãi quay trở lại phòng khách, cầm điện thoại trên bàn lên: “Alo, ai đó?”
Lúc này, giọng nói của bà cụ Dương rất thờ ơ, không có chút tình cảm nào.
Thực ra lúc nãy quản gia đã nói rất rõ ràng, nên lúc này bà cụ Dương chính là cố ý hỏi như vậy.
“bà cụ Dương, là cháu, cháu là Cổ Doanh Doanh.” Cổ Doanh Doanh đợi nửa ngày, sớm đã không còn kiên nhẫn, bây giờ lại nghe thấy giọng điệu của bà cụ Dương, tức đến mức muốn nổi điên, nhưng cô ta biết cô ta nhất định phải nhịn.
“Ô, hóa ra là Doanh Doanh, cháu có chuyện gì sao?” Sau đó, giọng nói thờ ơ của bà cụ Doanh truyền đến.
Cổ Doanh Doanh nghe được giọng điệu của bà, lông mày nhíu chặt: “bà cụ Dương, bà đã xem báo mạng hôm nay chưa?”
Câu nói này của Cổ Doanh Doanh có thể nói là hỏi một cách rất chung chung.
“Báo gì?” Bà cụ Dương cố ý giả vờ như không biết.
“Chính là liên quan đến chuyện người phụ nữ trong video kia, bài báo kia nói người phụ nữ trong video kia không phải là cháu, còn nói là bà nói...” Lời nói của Cổ Doanh Doanh cố ý dừng lại, cô ta tin cô ta nói đến đây, chắc chắn bà cụ Dương sẽ hiểu.
“Ô, cháu nói chuyện này hả, bà cũng cảm thấy kỳ lạ.” Khóe miệng của bà cụ Dương hơi cong lên, cười khẩy: “Doanh Doanh, cháu nói cho bà biết, người phụ nữ tối hôm đó rốt cuộc là ai?”
Không thể không nói, bà cụ Dương thật sự là một con cáo già, cái này rõ ràng đang nói chuyện một cách vòng vo với Cổ Doanh Doanh.